Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau Cố Chiêu dậy sớm, ngày nghỉ tắm gội đã kết thúc, hắn phải đến học đường. Những người khác trong Cố gia dậy còn sớm hơn Cố Chiêu, lúc Cố Chiêu vừa ra khỏi cửa phòng đã thấy lão gia tử và Cố lão đại, Cố lão nhị chuẩn bị ra ruộng, đứa cháu trai lớn Cố Nhân cũng muốn ra ngoài, vội vàng chào Cố Chiêu một tiếng.
Cố Chiêu nhìn thấy cháu trai lớn thì có hơi mất tự nhiên, quan hệ giữa tiểu thúc là hắn và cháu trai lớn này không được tốt lắm. Bảy năm trước Cố gia chỉ có thể đưa một hài tử đi đọc sách, lão gia tử và lão thái thái cũng lâm vào thế khó xử, một bên là con lúc tuổi già, một bên là trưởng tôn của Cố gia, đến cuối cùng cái danh ngạch này rơi vào người Cố Chiêu chứ không phải Cố Nhân, trưởng tôn Cố gia, bởi vì so với Cố Nhân thì sức khỏe Cố Chiêu yếu hơn rất nhiều, ngoại trừ đi đọc sách thì chẳng còn đường ra nào khác.
Cho dù lúc nhỏ Cố Nhân không hiểu, nhưng đến khi trưởng thành cũng dần hiểu được sự khác biệt trong đó, cho nên sao có thể không chút ngăn cách mà tương thân tương ái với tiểu thúc được. Vì đền bù trưởng tôn, lão gia tử đã lợi dụng nhân mạch tích góp nhiều năm đưa Cố Nhân đi học tay nghề, hiện tại đang đi theo làm học đồ cho một vị thợ mộc sư phó, vừa sáng sớm đã phải đi rồi.
“Chiêu nhi, mau ra ăn cơm sáng, nương gói mấy cái bánh cho ngươi, lát nữa mang đến học đường mà ăn.” - Lão thái thái lên tiếng thúc giục Cố Chiêu, Cố Chiêu gãi gãi đầu, quả nhiên, không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng. Lại nói, đúng là người tiểu thúc là hắn đây đã khiến cháu trai lớn phải chịu thua thiệt, năm nay cháu trai nhỏ cũng đã 6 tuổi, chẳng mấy nữa là phải đến học đường, mà có đi học đường được hay không lại là vấn đề mà Cố gia phải đối mặt. Cũng vì thế cho nên hiện giờ đại tẩu cũng chẳng thèm cho hắn mấy cái tươi cười.
Nói đi nói lại thì vẫn đều do nghèo mà ra, trong nhà mà có đủ bạc thì làm gì có chuyện cho người này nhưng lại không cho người kia đi, đương nhiên là vẫn sẽ sinh ra những mâu thuẫn khác.
“Vâng, đến ngay.” - Cố Chiêu vừa đi đến nhà bếp vừa nghĩ, phải nghĩ cách kiếm một ít bạc, người nhà chu cấp cho hắn đến 15 tuổi đúng là không dễ dàng gì, không thể vì hắn mà khiến cả nhà phải náo loạn không yên. Mà để cha nương đã từng này tuổi rồi mà còn phải phiền lòng hắn cũng chẳng nỡ.
Ăn cơm sáng, mang theo hai quả trứng gà mà Triệu thị nhét cho, Cố Chiêu ra khỏi nhà, chưa đi được bao xa thì đã đυ.ng phải nam chính của cuốn tiểu thuyết “Tiểu kiều thê”, Tống Trạch, trên đường. Điều này cũng chẳng phải chuyện gì ngoài ý muốn vì hai người vốn cùng đường với nhau, ai bảo trước mắt ở thôn Thủy Vân này chỉ có hai người bọn họ còn đi học đường đọc sách kia chứ. Trước kia còn có Lâm Phong nhà thôn trưởng, nhưng cái tên kia đọc sách không vào, học được ba năm thì nghỉ, không muốn đi nữa.
Tống Trạch nhìn thấy Cố Chiêu đến thì gật gật đầu với hắn rồi im lặng đi về hướng thị trấn. Cố Chiêu biết, Tống Trạch đang tranh thủ khoảng thời gian này để học thuộc sách, cho dù có là thời gian đi đường hắn cũng không muốn lãng phí, hoàn toàn khác với người lười biếng như Cố Chiêu.
Tống Trạch nhất tâm nhị dụng, còn Cố Chiêu thì lại đang tò mò đánh giá vị thủ phụ đại nhân tương lai này. Tống Trạch bằng tuổi hắn, đang sống cùng với người mẹ quả phụ của mình, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau. Quả phụ có tay nghề thêu thùa khá tốt cho nên ngoại trừ có thể dựa vào thêu thùa để nuôi sống hai mẹ con ra còn có thể để dành một ít tền đưa Tống Trạch đến học đường đọc sách. Từ nhỏ đến lớn Tống Trạch vẫn luôn cực kỳ phấn đấu.
Thiếu niên 15 tuổi trông vẫn còn vẻ non nớt, thân hình cũng thon gầy, lớn lên trông cũng không tồi, khuôn mặt nghiêm túc căng chặt khiến Cố Chiêu cảm thấy đặt biệt yêu thích, đương nhiên trong mắt những người khác thì chẳng khác gì ông cụ non. Lại thêm vài tuổi nữa thì chính là một mỹ nam tử ngoại trừ đối xử đặc biệt với nữ nhân mà mình yêu mến ra thì trong mắt người đọc chỉ có đứng đắn, cấm dục.
Đại khái do ánh mắt Cố Chiêu quá mức chăm chú cho nên khiến Tống Trạch đang đắm chìm trong thế giới của chính mình học sách không thể nào xem nhẹ được. Tống Trạch quay mặt nhìn về hướng Cố Chiêu, cho dù là ông cụ non thì vào giờ phút này Tống Trạch cũng không giấu giếm cảm xúc của chính mình, trong đôi mắt đen láy mang theo vẻ khó hiểu nhàn nhạt, không rõ vì sao mới sáng sớm mà Cố Chiêu đã nhìn mình chằm chằm.
Cố Chiêu “khì” một tiếng cười rộ lên: “Tống Trạch, đừng có lúc nào cũng nghiêm mặt thế chứ, ta hỏi ngươi một chút, đối với việc hôn nhân của chính mình, ngươi cảm thấy thế nào? Tuy rằng ta rất muốn sau này ngươi kêu ta một tiếng “tiểu thúc” nhưng mà trước tiên tiểu thúc ta đây vẫn phải giữ quyền lợi cho đại chất nữ của ta.”
Tống Trạch không giận, cũng chẳng cảm thấy ngượng khi chỉ mới là thiếu niên mà đã nói tới chuyện hôn nhân, hắn nói: “Hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ, lời người mai mối.”
Cố Chiêu không tán thành nói: “Đừng có nghiêm túc như thế, chúng ta lén bàn một chút, không truyền đến tai người thứ ba đâu. Dù sao cũng là người sẽ sống chung cả đời với mình, nếu như chính mình không vừa ý thì cuộc sống của mấy chục năm sau phải trôi qua thế nào đây? Tống Trạch ngươi không phải người không có dã tâm, ở bên ngoài dốc sức làm việc thì về đến nhà chắc cũng hy vọng nhìn thấy bầu không khí gia đình hòa thuận chứ nhỉ? Hay là ngươi muốn quan hệ thu thê lạnh nhạt với nhau?”
“Còn nữa, ta nói thật cho ngươi biết, không chỉ có đứa cháu gái lớn của ta tới tuổi cần bàn chuyện hôn nhân mà đứa cháu gái thứ hai nhà nhị ca ta cũng đã đến tuổi. Ta không sợ phơi bày chuyện xấu trong nhà, nha đầu kia không ưa người tiểu thúc là ta, lại rất thích tranh giành đồ của đại chất nữ, muốn đè đầu đại chất nữ, nói không chừng một ngày nào đó, nàng nhìn trúng ngươi, muốn cướp việc hôn này. Chỉ tiếc là ta không hy vọng nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra, cho nên tốt nhất là Tống Trạch ngươi vững tâm chút. Ngươi thấy sao? Nếu như thấy phiền quá thì dứt khoát đừng kết thân với nhà chúng ta nữa, sau này hai ta vẫn là bạn bè như cũ, nếu không chưa chắc ta đã thích đứa cháu rể là ngươi đâu.”
Trước tiên Cố Chiêu phải tiêm cho Tống Trạch liều thuốc dự phòng đã, tuy rằng tương lai hắn là thủ phụ đại nhân nhưng dù sao thì Cố Dao cũng không nhất định phải gả cho Tống Trạch, cho rằng thủ phụ phu nhân tương lai dễ làm lắm sao?
Ở trong sách, theo như ký ức của Cố Trân, vị thủ phụ đại nhân tương lai này có ba lần lên voi xuống chó, tuy rằng không viết cụ thể ra hồi ức của Cố Trân là như thế nào nhưng qua đó có thể thấy cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì. Tuy rằng Cố Trân lợi dụng việc biết trước tương lai để giúp Tống Trạch tránh khỏi những bất trắc nhưng thực ra là do Cố Trân không muốn đi theo hắn chịu khổ mà thôi.
Ở trước mặt người xa lạ Tống Trạch còn có thể giữ kẽ, nhưng Cố Chiêu và hắn quen nhau từ nhỏ, thường xuyên dẫn theo Cố Dao đến tìm hắn chơi, cho nên trước mặt Cố Chiêu hắn không có cách nào bảo trì bình tĩnh được, trên mặt hiện ra vẻ quẫn bách: “Hiện tại tinh lực của ta dều đặt ở sách vở và chuyện khoa cử, vốn định chờ khảo được công danh xong lại nói, là do nương ta, nàng…”