Chương 27

"Chàng trai, có biết Tống Trạch nhà họ Tống thi đậu hay không?"

Cố lão gia tử đang đắm chìm trong niềm vui, nào có tâm trạng hỏi thăm người khác. Nhưng những người dân cùng đi với ông lại cho rằng thành tích học tập của Tống Trạch tốt hơn Cố Chiêu nên quan tâm hỏi thăm tình hình của Tống Trạch.

Cố lão gia tử cũng vội vàng nói: "Đúng, đúng, bạn học của con trai ta là Tống Trạch có thi đậu hay không?"

Lý Văn cười nói: "Ha ha, đừng vội đừng vội, vị Tống công tử này cũng có tin vui. Tống công tử không chỉ thi đậu mà còn thi đậu án thủ kỳ thi huyện, chắc là chẳng bao lâu nữa tin tức sẽ truyền về đây."

"Án thủ? Án thủ là gì?"

"Án thủ chính là người đứng đầu, ôi chao, Tống Trạch lợi hại thật."

Người dân bàn tán sôi nổi, lần này cho dù là Tống Trạch hay là Cố Chiêu, thành tích thi huyện cũng nằm ngoài dự đoán của bọn họ, đồng thời cũng rất vui mừng. Lần này thôn Thủy Vân nhất định sẽ nổi tiếng, nếu hai người bọn họ thi đậu tú tài thì càng thêm vẻ vang.

"Chàng trai, cảm ơn ngươi đã lặn lội đường xa đến đây báo tin cho Chiêu Nhi nhà ta, vất vả cho ngươi rồi, vào nhà ta nghỉ ngơi một chút đi." Cố lão gia tử nhiệt tình mời.

Lý Văn vội vàng từ chối: "Cố lão gia, không cần đâu, ta còn phải quay về huyện Thanh Hà báo cáo với chủ nhân. Cố lão gia có gì muốn nhắn nhủ với Cố công tử thì cứ nói với ta."

Cố lão gia tử mời đi mời lại nhưng Lý Văn vẫn từ chối. Lão gia tử đành phải nhờ hắn ta chuyển lời cho tiểu nhi tử, bảo y ở trên huyện chăm sóc bản thân cho tốt, đừng lo lắng cho nhà, nhà cửa mọi việc rất tốt. Lý Văn nhận lời sau đó lên ngựa quay trở về.

Cố lão gia tử không còn tâm trạng để ý đến chuyện khác, vội vàng về nhà, muốn nói tin vui này cho lão phu nhân để bà cũng vui vẻ.

Những người dân khác cũng đi theo: "Không ngờ lần này Cố Chiêu lại giỏi giang như vậy, xem ra thôn chúng ta sắp có thêm tú tài rồi."

Cố lão gia tử trong lòng rất vui vẻ nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn nói: "Đâu có đâu có, đứa nhỏ này cả ngày chỉ biết nghịch ngợm, lần này thi huyện chỉ là may mắn thôi. Muốn thi đậu tú tài còn phải trải qua hai kỳ thi nữa, nó có thể an phận mà thi cho tốt là ta mãn nguyện rồi."

Những người khác nghe xong thì á khẩu, lúc trước mọi người thường lén lút bàn tán hai người già nhà họ Cố quá nuông chiều Cố Chiêu, lớn như vậy rồi mà chưa từng làm việc đồng áng. Đọc sách đâu phải là chuyện dễ dàng, trách sao Cố đại ca và Cố nhị ca bất mãn muốn chia nhà, nếu không cả nhà họ Cố sẽ bị Cố lão tam kéo xuống.

Ai ngờ mọi người nhìn nhầm, bình thường nhắc đến Cố Chiêu thì không có lời hay ý đẹp, ngay cả vẻ ngoài của y cũng không khiến mọi người đánh giá cao hơn một chút. Lúc này lại khen ngợi Cố Chiêu trước mặt Cố lão gia tử, nói y từ nhỏ đã thông minh lanh lợi. Hả? Ngươi nói y nghịch ngợm sao? Rõ ràng là lanh lợi, nhìn xem, lần này không phải đã thi đậu kỳ thi huyện rồi sao?

Chỉ là hai năm trước bị đau bụng, nếu không dựa vào sự thông minh lanh lợi của Cố Chiêu, có lẽ hai năm trước y đã thi đậu tú tài rồi.

Lời khen ngợi này khiến những thiếu niên cùng tuổi trong thôn nghi ngờ, người mà bọn họ đang nói đến, người thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn hiếu thuận kia thật sự là Cố Chiêu mà bọn họ quen biết sao?

Có người chạy còn nhanh hơn Cố lão gia tử, truyền tin Tống Trạch và Cố Chiêu thi đậu, mọi người nghe xong rất kinh ngạc, thi nhau bước ra khỏi nhà.

"Cố lão thẩm, Cố Chiêu nhà ngươi thi đậu kỳ thi huyện rồi, hạng năm!"

Cây kéo trong tay lão thái thái rơi xuống, suýt nữa thì trúng vào chân nhưng bà không thèm nhặt lên, vội vàng chạy ra ngoài, hai mắt sáng rực: "Thật sao? Chiêu Nhi nhà ta thật sự thi đậu sao?"

"Ha ha, không lừa lão thẩm đâu, là người hầu của một thiếu gia trong huyện cưỡi ngựa đến báo tin. Tống Trạch nhà họ Tống cũng thi đậu, hơn nữa còn là án thủ kỳ thi huyện, chính là người đứng đầu."

Cố gia đại phòng và nhị phòng cũng có người đi ra ngoài không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Cố Dao chạy đến bên cạnh lão thái thái, vui mừng nói: "Bà nội, tiểu thúc thi đậu rồi, tiểu thúc thi đậu rồi."

Lão thái thái vỗ đùi, cuối cùng cũng lên tiếng: "Ôi, Chiêu Nhi của ta, thi đậu hạng năm!"

Cố Nghĩa cũng biết đây là chuyện vui, vui mừng chạy ra ngoài nhảy nhót, miệng còn hô: "Thi đậu rồi, tiểu thúc thi đậu rồi."

Nhị phòng vẫn chỉ có Liễu thị và Lai Đệ, Chiêu Đệ. Liễu thị đang may quần áo, nghe thấy tiếng la hét bên ngoài, cây kim trong tay đâm vào thịt: "Làm sao có thể thi đậu được? Với cái năng lực của Cố Chiêu thì làm sao có thể thi đậu được?"

Lai Đệ và Chiêu Đệ đang làm việc nhà cũng vui mừng.

Liễu thị ôm bụng đi ra ngoài muốn hỏi thăm tin tức này, vừa hay có người đi cùng Cố lão gia tử vào sân Cố gia, đây chính là người được phu tử trường học phái đến báo tin.

"Đây là nhà Cố Chiêu phải không?"

Cố lão gia tử đang vui vẻ nói chuyện với lão thái thái, nghe thấy tiếng động phía sau thì quay đầu lại nói: "Đúng vậy, ta là cha của Cố Chiêu."

"Hóa ra là Cố bá phụ, Cố bá phụ, chúc mừng ngài, ta là người được phu tử trường học phái đến báo tin cho Cố gia và Tống gia. Cố Chiêu đã thi đậu kỳ thi huyện, đạt hạng năm. Chúc mừng bá phụ, ta còn phải đến Tống gia báo tin."

"Cảm ơn chàng trai, vừa rồi có người từ huyện thành đến báo tin, người đó vừa mới đi."

"Hóa ra là vậy."

Bên phía Tống gia cũng có người đến báo tin vui, Tống mẫu vui mừng đến mức rơi nước mắt, con trai bà không phụ sự kỳ vọng của bà, không chỉ thi đậu mà còn thi đậu án thủ. Nghe nói Cố Chiêu cũng thi đậu, Tống mẫu vui mừng nói: "Cũng thi đậu là tốt rồi, đến lúc đó đi phủ thành tham gia thi Hương, hai đứa nó có thể làm bạn đồng hành."

"Đúng vậy, đúng vậy, bọn họ toàn là người tài giỏi của thôn Thủy Vân chúng ta."

Tống Trạch từ thư phòng đi ra, chào hỏi người được trường học phái đến, lễ phép đáp lại những người đến chúc mừng hắn, thái độ bình tĩnh, điềm đạm khiến người dân càng thêm cảm thấy Tống Trạch quả nhiên khác biệt, trách sao hắn có thể thi đậu án thủ.

Tống Trạch trong lòng cũng rất vui vẻ, hai năm trước hắn đã bỏ lỡ, hắn rất kỳ vọng vào kỳ thi lần này, kết quả này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng vui mừng thay cho Cố Chiêu.

Cả ngày hôm đó thôn Thủy Vân chìm trong không khí vui mừng, đi đến đâu cũng nghe thấy mọi người bàn tán về Tống Trạch và Cố Chiêu, thấy hai người thi đậu kỳ thi huyện một cách dễ dàng cứ như chẳng có gì khó khăn.

Mấy năm nay trong thôn chỉ có hai người bọn họ kiên trì đọc sách, những nhà khác cũng cho con trai đến trường học nhưng chỉ học được hai năm đã về nhà.

Lúc này lại có người nảy sinh ý định cho con cái đi học, đợi đến khi thi đậu tú tài thì cả nhà, cả thôn được nở mày nở mặt. Trưởng thôn sau khi nghe tin vui đã đích thân đến Cố gia và Tống gia chúc mừng.

Cố Nhị Ngưu và Cố Trân hôm nay đến huyện thành xem mấy căn nhà, nhìn vào số tiền kiếm được trong khoảng thời gian này, Cố Nhị Ngưu đã quyết định nghe theo Cố Trân thuê nhà ở huyện thành mở cửa tiệm buôn bán bởi vì huyện thành có nhiều người hơn trấn trên, nhà giàu cũng nhiều. Phấn hoa đào là đồ tốt, phải bán cho những người giàu có.

Tuy rằng huyện thành đã dán bảng danh nhưng hai người không muốn đến xem. Cố Nhị Ngưu có nhắc đến chuyện tiểu thúc của nàng ta cũng tham gia kỳ thi huyện, Cố Trân bĩu môi khinh thường nói: "Cha, cha yên tâm, cho dù y có thi đậu thì đã sao? Tiểu thúc không có số mệnh thi đậu tú tài."