Chương 24 (1)

Hai người già có việc để làm, tâm trạng cũng không còn buồn bã nữa, Cố Chiêu dự định đến huyện, trước khi đi y đến chào tạm biệt Tống Trạch.

Tống Trạch đã biết chuyện Cố gia chia nhà, bởi vì ngày hôm đó cả thôn Thủy Vân bàn tán xôn xao về chuyện này. Lúc ăn cơm, mẫu thân hắn cũng lẩm bẩm hai câu, cho rằng chia nhà là tốt, có Cố Trân ở đó, sớm cắt đứt quan hệ thì hơn bởi vì những người khác trong Cố gia rất tốt, không thể vì một mình Cố Trân mà khiến quan hệ giữa hai nhà trở nên bất hòa.

Tống Trạch ở nhà luôn cầm sách trong tay, Cố Chiêu đến cũng là để trao đổi kinh nghiệm ôn tập. May mắn là trí nhớ của Cố Chiêu rất tốt, thi xong về nhà cũng không bỏ bê việc học hành cho nên vẫn có thể thảo luận với Tống Trạch, chuyện này khiến Tống Trạch rất an tâm, Cố Chiêu quả nhiên đã biết nỗ lực.

"Vậy đợi đến lúc đi phủ thành tham gia thi Hương, ta cùng ngươi lên đường, chúng ta có thể làm bạn đồng hành."

"Đương nhiên là cùng nhau đi, lần này ta đến huyện cũng là để hỏi thăm Tề nhị thiếu gia, nếu nhà họ Tề có đội buôn đi phủ thành thì chúng ta có thể đi nhờ." Thời đại này việc đi lại không tiện, Cố Chiêu phải chuẩn bị chu đáo.

"Tốt, ngươi thật chu đáo." Tống Trạch vui vẻ đồng ý.

Hai người rất tự tin, không ai cho rằng mình và đối phương không thể thi đậu. Nói xong, Cố Chiêu chào tạm biệt Tống mẫu rồi rời đi.

Tống mẫu sau khi biết chuyện này cũng khen ngợi Cố Chiêu rất nhiều.

Cố Chiêu lại phải đi, hai người già không nỡ nhưng biết y có bạc trong tay, biết y ở bên ngoài không chịu khổ thì trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.

Hai người già muốn đưa hết số bạc chia nhà cho y, ra ngoài có bạc mới có thể tự tin. Cố Chiêu dở khóc dở cười, y đâu đến mức thiếu bạc, kiên quyết trả lại ba mươi lượng bạc còn muốn đưa thêm cho hai người già mười lượng, lần này hai người già không đồng ý, Cố Chiêu đành phải thôi.

Lão thái thái nhờ cháu gái Cố Dao giúp đỡ may cho Cố Chiêu hai bộ y phục mùa xuân để y mang theo ra ngoài mặc, đây cũng là thể diện.

Trước khi rời đi Cố Chiêu giúp lão gia tử làm thử đậu hũ. Nhờ ký ức kiếp trước tay nghề của Cố Chiêu không tệ, làm một lần đã thành công, hương vị cũng không tồi. Nhìn thấy toàn bộ quá trình làm đậu hũ lão gia tử vui mừng híp mắt cười.

Lúc sắp đi Cố Chiêu nói: "Làm đậu hũ rất tốn sức, cha mẹ tuổi đã cao, đến lúc đó xem đại ca có việc gì khác để làm không, nếu không cha hãy rủ đại ca cùng làm."

Lão thái thái lẩm bẩm: "Vậy còn chia nhà làm gì?"

Lão gia tử đã nghĩ thông suốt, không còn bận tâm đến chuyện chia nhà nữa, chỉ nói: "Chỉ rủ đại ca con, không rủ nhị ca con sao?"

Đến lúc đó Cố Nhị Ngưu sẽ không có ý kiến với tiểu đệ sao? Lão gia tử không phải lo lắng cho nhị tử mà là lo lắng cho tiểu nhi tử.

Cố Chiêu cười nói: "Con sợ nhị ca xem thường việc nhỏ ở xưởng đậu hũ, nhị ca có việc làm ăn lớn rồi."

Sắc mặt lão gia tử và lão thái thái sầm xuống, lão nhị và Cố Trân ngày nào cũng sáng sớm ra ngoài, tối muộn mới về, trong phòng còn thường xuyên có mùi thịt, chẳng lẽ bọn họ không biết sao? Còn có vẻ mặt đắc ý không hề che giấu của Liễu thị, hai người già cũng đoán được bọn chúng chắc chắn đã tìm được cách kiếm tiền nhưng lại giấu diếm sợ bọn họ biết. Có lẽ chính vì vậy cho nên lão nhị mới nóng lòng muốn chia nhà, rõ ràng là không muốn để cho Chiêu Nhi và lão đại được hưởng lợi.

Nghĩ đến chuyện tiểu nhi tử mở xưởng đậu hũ còn nhớ đến đại ca, so sánh với nhị tử thì kém xa. Hai người già vừa thất vọng về nhị tử, vừa cảm thấy không uổng công yêu thương tiểu nhi tử, vẫn là đứa con út hiểu chuyện, hiếu thuận nhất.

Sắp xếp xong mọi việc, sáng sớm hôm sau Cố Chiêu rời đi. Trong hai nhà, chỉ có Cố Dao và Cố Nghĩa thân thiết với Cố Chiêu biết chuyện này, mấy ngày nay Cố Nghĩa thường xuyên được tiểu thúc cho ăn ngon, rất không nỡ. Những người khác thì bận rộn với gia đình nhỏ của mình, còn Lai Đệ và Chiêu Đệ thì chẳng ai để ý đến.

Tình cảm là do vun đắp mà thành, Cố Chiêu ở cùng Cố Dao lâu hơn, tình cảm thúc cháu đương nhiên sâu đậm hơn những người khác. Lai Đệ và Chiêu Đệ rõ ràng là sợ tiểu thúc, mỗi lần gặp y toàn rụt cổ lại hoặc là trốn đi. Cố Chiêu cũng không kiên nhẫn để cải thiện mối quan hệ này, đối xử với bọn họ giống như Cố Dao thì y không làm được. Nhưng bởi vì là cháu gái, sau này nếu bọn họ gặp khó khăn y cũng sẽ giúp đỡ.

Đi ngang qua trấn trên, Cố Chiêu dừng lại nửa ngày, đến trường học gặp phu tử, được phu tử chỉ bảo thêm một chút mới tiếp tục lên đường.

Phu tử rất vui mừng, lần này trường có năm học sinh đi thi, Tống Trạch và Cố Chiêu chắc chắn sẽ thi đậu, tiếp theo chính là thi Hương, tất nhiên tốt nhất là thi đậu tú tài. Trường học cũng sẽ nhờ đó mà nổi danh.

Mấy ngày sau Cố Chiêu trở về huyện Thanh Hà, trước tiên y đến chỗ ở, để hành lý xuống thu dọn một chút rồi đi ra ngoài tìm đồ ăn, tiện thể xem Tề nhị thiếu gia đã trở về chưa. Y muốn biết kết quả chuyện lần trước tiện thể hỏi thăm chuyện đội buôn đi phủ thành.

Có Cao gia và Cao lão thái thái luôn nhăm nhe muốn hãm hại, Cố Chiêu không dám tùy tiện lên đường. Y lo lắng đối phương âm mưu không thành sẽ nghĩ ra kế hoạch độc ác hơn. Tuy rằng hiện tại thiên hạ thái bình nhưng ở thời đại này việc ra ngoài gặp phải cướp bóc là chuyện bình thường.

Đây không phải là y lo lắng quá mức mà là trên đường về y đã cẩn thận quan sát thái độ của Cố Trân. Tuy rằng chỉ gặp Cố Trân mấy lần nhưng trong mấy lần gặp mặt đó Cố Chiêu phát hiện ra ánh mắt của Cố Trân rõ ràng là đang khinh thường và hả hê. Chuyện này khiến Cố Chiêu không thể không suy đoán tuy rằng y đã tránh được kiếp nạn trong nhà, tham gia kỳ thi huyện đúng hạn nhưng dựa vào thái độ chắc chắn của Cố Trân, chỉ sợ y tránh được lần này cũng không tránh được lần sau, phía trước còn có chuyện gì đó đang chờ đợi y.

Cũng chính vì vậy cho nên Cố Trân mới không lo lắng y sẽ có ngày ngóc đầu lên. Nếu không Cố Trân có mong y trở thành tú tài hay không? Nàng ta có nóng lòng muốn cắt đứt quan hệ với y hay không?