"Cha, con không đồng ý!" Cố đại ca nghe vậy thì giật mình, sao cha mẹ lại không để mình phụng dưỡng? Hắn ta cũng không phải nhắm vào số tài sản cha mẹ mang theo: "Cha, phụng dưỡng cha mẹ là chuyện của trưởng tử như con."
"Đúng vậy." Một vị bô lão cũng rất kinh ngạc: "Cố lão đệ, nếu ngươi thật sự không yên tâm về lão tam thì cứ đợi nó lập gia đình rồi đi theo lão đại là được."
Bọn họ có thể hiểu được suy nghĩ không yên tâm về Cố Chiêu của lão gia tử, nhìn Cố Chiêu đang ngồi bên cạnh lão gia tử, tuổi tác đúng là còn nhỏ. Bọn họ cũng muốn chăm sóc Cố Chiêu nhưng cũng không thể để Cố Chiêu gánh vác chuyện phụng dưỡng cha mẹ được, hơn nữa Cố Chiêu có thể gánh vác được trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ sao?
Cố nhị ca cũng vội vàng nói: "Đúng vậy cha, trưởng thôn nói rất có lý, cha mẹ đi theo con và Liễu thị đi."
Hai người mang theo một phần tài sản đi theo lão tam, kỳ thực không phải là lấy số tài sản đó bù đắp cho lão tam sao? Tuy trong lòng rất khó chịu nhưng hắn ta cũng biết số tài sản này không đến lượt hắn ta. Cố nhị ca vẫn không vui vì sự thiên vị của hai người. Liễu thị nói đúng, may mà bây giờ hai người đã nghĩ thông suốt, muốn chia nhà, nếu không chắc chắn sẽ kéo theo bọn họ cùng nhau nuôi lão tam.
Trưởng thôn lên tiếng nói: "Cố thúc, hay là thúc suy nghĩ lại đi? Chuyện chia nhà không cần phải vội vàng như vậy."
Trưởng thôn vừa dứt lời, Cố Nhị Ngưu đã sốt ruột: "Ai nói chuyện chia nhà không cần phải vội vàng?"
Cố Đại Ngưu vội vàng cầu cứu Cố Chiêu: "Tam đệ, đệ nói gì đi chứ, chuyện phụng dưỡng cha mẹ chẳng phải là trách nhiệm của đại ca sao? Tam đệ, đệ đừng làm loạn cùng cha mẹ nữa."
Lúc này lão thái thái bưng trà nóng đi vào, vừa vào cửa đã nói: "Đây là chuyện ta đã bàn bạc với cha con rồi, chúng ta sẽ đi theo lão tam. Hay là con với nhị đệ cho rằng lão tam sẽ không hiếu thuận với chúng ta?"
"Mẹ, không phải." Cố Đại Ngưu bất đắc dĩ nói.
Cố Chiêu lúc này cười nói: "Đại ca, đệ biết huynh rất hiếu thuận với cha mẹ nhưng đệ cũng muốn hiếu thuận với cha mẹ. Hơn nữa trong ba huynh đệ, đệ biết cha mẹ thương đệ nhất, lo lắng cho đệ rất nhiều cho nên đệ càng phải gánh vác trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ. Đại ca, nhị ca, hai huynh đừng tranh với đệ nữa, có tranh cũng không tranh lại đệ đâu."
Lão gia tử và lão thái thái vốn dĩ rất đau lòng, cuối cùng câu nói có chút vô lại của Cố Chiêu khiến hai người phì cười. Cố Chiêu thầm nghĩ, y đang duy trì hình tượng thôi, y vốn dĩ chính là người tùy hứng như vậy.
Trong lòng Cố nhị ca xem thường Cố Chiêu, nói thì hay nghe lắm, chẳng phải là vì gia sản trong tay hai người già sao? Đợi đến khi cầm được đồ rồi, chưa biết chừng chuyện phụng dưỡng cha mẹ còn phải dựa vào đại ca.
Dù sao cũng không liên quan đến nhị phòng bọn họ.
Trưởng thôn và các vị bô lão cũng cười lắc đầu, tấm lòng thì tốt nhưng sợ rằng Cố Chiêu không gánh vác nổi. Nhưng xem ra lão gia tử và lão thái thái sẽ không thay đổi chủ ý, bọn họ cũng không nói thêm gì nữa.
Trưởng thôn nói: "Ba huynh đệ các ngươi đã quyết định thì tốt rồi, chúng ta đến đây chỉ là để làm chứng cho các ngươi."
Cố đại ca phản đối cũng vô dụng cho nên nhà họ Cố cứ như vậy mà chia nhà. Cố Chiêu lấy giấy bút ra, dựa theo lời lão gia tử ghi chép lại những việc liên quan đến phân chia tài sản.
Hiện tại Cố gia có mười tám mẫu ruộng, trong đó ruộng tốt là tám mẫu, ruộng thường mười mẫu. Ba huynh đệ, mỗi nhà được chia hai mẫu ruộng tốt, Cố đại ca và Cố nhị ca mỗi người được chia ba mẫu ruộng thường, còn lại bốn mẫu thuộc về Cố Chiêu và hai người già. Nhà cửa là do hai người già xây, bọn họ không thể nào dọn đi. Phòng ốc mà Cố đại ca và Cố nhị ca đang ở cũng thuộc về bọn họ, muốn ở tiếp hay là dọn ra ngoài xây nhà khác là chuyện của bọn họ.
Tiếp theo là bạc, trừ đi mười lượng bạc Cố Chiêu đi thi, hai người già còn lại sáu mươi lượng, mỗi nhà được chia mười lăm lượng.
Lão thái thái vốn dĩ muốn giữ lại một ít bạc, tiểu nhi tử phải thi cử, phải thành gia lập thất, chính là lúc cần dùng đến bạc. Nhưng lão gia tử kiên quyết muốn chia đều, cộng thêm phần mười lăm lượng của hai người già, thế nào lão tam cũng được lợi.
Còn lại là một số thứ linh tinh như gà, heo, đồ dùng, bát đũa trong bếp, tóm lại là có thể chia đều thì chia, ghi rõ ràng trong văn bản.
Viết xong lão gia tử nói: "Lão đại, lão nhị, gọi vợ các con đến đây, lão tam đọc cho bọn họ nghe, không có vấn đề gì thì ấn tay vào, chúng ta sẽ chính thức chia nhà."
Hai người vội vàng quay về phòng gọi vợ đến nhà chính, cũng nói sơ qua chuyện chia nhà, điều khiến người ta bất ngờ nhất chính là hai người già muốn đi theo Cố Chiêu. Nhưng gia sản lại chia làm bốn, nghe vậy cũng biết là hai người già đang muốn bù đắp cho Cố Chiêu.
Trong lòng Tiểu Triệu thị có chút không vui, đáng lẽ chuyện phụng dưỡng cha mẹ nên do đại phòng gánh vác, như vậy khi chia nhà, đại phòng sẽ được hai phần tài sản. Nhưng hiện tại chỉ có một phần, rõ ràng là ít hơn rất nhiều.
Cố đại ca nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tiểu đệ còn chưa lập gia đình, cha mẹ không thể nào yên tâm được. Hoặc là chia nhà như bây giờ, hoặc là đợi thêm một thời gian nữa."
Tiểu Triệu thị giật mình, Cố Chiêu có thể đợi nhưng nhi tử của nàng ta không thể đợi được. Thôi vậy, chia thì chia, phu quân nàng ta chăm chỉ, Nhân Nhi sắp học xong nghề, Dao Nhi lại khéo tay, thế nào cuộc sống của đại phòng cũng không đến nỗi nào.
Liễu thị lại không vui, như vậy chẳng khác nào một nửa gia sản rơi vào tay Cố Chiêu: "Sao lại chia làm bốn phần? Nên chia làm ba phần, cùng lắm là nhà phụng dưỡng cha mẹ được bù đắp thêm một chút. Làm gì có đạo lý này, rõ ràng là cha mẹ thiên vị."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không đồng ý chia như vậy thì e là nhà này không chia được." Cố nhị ca cũng rất muốn phản đối nhưng sau khi nghe lão gia tử nói xong, rõ ràng là trưởng thôn và các vị bô lão đã đồng ý. Bởi vì Cố Chiêu tuổi còn nhỏ, chưa lập gia đình cho nên mới được lợi như vậy.
Liễu thị tức giận nghiến răng, bụng còn hơi đau nhưng nghĩ đến tay nghề kiếm tiền của Trân Nhi nàng ta đành phải nói: "Vậy thì chia! Cuộc sống của nhị phòng chúng ta sẽ tốt nhất, đến lúc đó khiến bọn họ phải hối hận."
Trân Nhi nói phấn hoa đào có thể kiếm được rất nhiều tiền, đến lúc đó bọn họ sẽ xây nhà lớn, cho nhi tử đi học, nàng ta phải ngẩng cao đầu xem đại phòng và Cố Chiêu có thể sống tốt đẹp được hay không.
Hai nàng dâu không có ý kiến, vì vậy ba huynh đệ ấn tay vào, văn bản chia nhà chính thức có hiệu lực. Cố Chiêu sao chép thêm mấy bản, mỗi người một bản, thôn giữ lại một bản để lưu trữ.
Lúc sắp đi Liễu thị nhìn thấy đồ đạc Cố Chiêu mua ngày hôm qua vẫn còn chất đống ở đó, không kìm được nói: "Mẹ, số đồ đó không chia sao? Đồ tam đệ mua không có phần của chúng con sao?"
Nàng ta muốn số vải bông đó, nhi tử trong bụng sắp chào đời rồi, dùng vải bông may quần áo sẽ không làm tổn thương làn da của con.
Lão thái thái nghe vậy thì tức giận nói: "Đi đi, đó là đồ tam đệ mua hiếu kính hai người già chúng ta, liên quan gì đến các người? Mau đi đi."
Bà ghét nhất là Liễu thị của nhị phòng, trước kia luôn tỏ vẻ bị ức hϊếp, hiện tại mang thai rồi lại muốn leo lên đầu lên cổ bà, thật sự cho rằng bà coi trọng đứa cháu trai trong bụng nàng ta sao? Hơn nữa chưa sinh ra ai biết là trai hay gái.
Liễu thị muốn phản bác, đó là đồ mua trước khi chia nhà, sao có thể không có phần của nhị phòng? Liễu thị nháy mắt với Tiểu Triệu thị, muốn Tiểu Triệu thị đòi cùng mình, ai ngờ Tiểu Triệu thị không thèm để ý đến nàng ta. Rõ ràng là hai người già không vui, chắc chắn là lão thái thái không muốn chia nhà, lúc này không nên chọc giận lão thái thái.
Tuy rằng hai người già thiên vị tiểu thúc nhưng thân là đại phòng, Tiểu Triệu thị cho rằng hai người già đối xử với đại phòng cũng không tệ.