Cố Trân thực sự tức giận, ngày hôm đó nàng đặc biệt mua hai phần gà nướng ở tửu lâu và hai cân điểm tâm đưa đến học đường để Tống Trạch có thể được ăn ngon một chút, đương nhiên trong này cũng có toan tính riêng của nàng, nếu như có người nào đó đến hỏi nàng là ai thì nàng sẽ cố ý để lộ vẻ thẹn thùng, hàm hàm hồ hồ nói là Tống mẫu nhờ nàng đưa tới, mục đích chính là để người khác hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Tống Trạch.
Nàng nghĩ, nếu như lúc đó Tống Trạch có thể ra gặp nàng một cái lại càng tốt, Tống Trạch sẽ hiểu ai là người đối xử tốt với hắn, ai là người có thể trợ giúp hắn, chỉ là không nghĩ tới ngay cả mặt Tống Trạch cũng không chịu lộ, hơn nữa còn từ chối nhận đồ của nàng.
Cố Trân bất đắc dĩ, chỉ có thể nhân lúc đi về đem số gà nướng đó gặm hết. Lúc ở trên trấn nàng đã ăn một bữa no nê, cuối cùng ngày hôm đó khiến bản thân ăn đến chướng cả bụng, riêng điểm tâm thì đem về giấu đi, lỡ hôm nào không ăn no thì có thể lấy ra chống đói.
Nhưng không ngờ tới, do ăn quá no, lỡ ợ một cái, hơi thở toàn là mùi thịt khiến cho Lai Đệ Chiêu Đệ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, ngay cả nương nàng cũng nói sao trong phòng lại có mùi thịt khiến Cố Trân không dám ở lại trong phòng nữa. Mãi đến tận tối nàng mới trở về, dĩ nhiên là bỏ lỡ cơm chiều, thế nhưng Cố Trân không đói bụng, mà có đói thì cũng chẳng có tâm trạng ăn.
Cố Trân nghĩ, nước chảy đá mòn, cho nên ngày hôm sau vẫn như cũ chạy đến học đường trên trấn, lần này chỉ mua điểm tâm đem đến, kết quả bị người ta báo cho rằng Tống Trạch đã đi rồi, đi huyện thành, muốn tìm Tống Trạch thì phải lên huyện mới được. Lúc ấy, Cố Trân liền ngây ra.
Trên đường về, nàng vừa đá cục đá bên đường vừa lẩm nhẩm lầm nhầm, cho dù có suy nghĩ lạc quan thế nào đi chăng nữa thì cũng phải hiểu là Tống Trạch đang trốn nàng, nhưng càng ý thức được điểm này thì nàng lại càng tức giận, vì sao Cố Dao có thể được mà Cố Trân nàng lại không được?
Trong khoảng thời gian trọng sinh trở lại này, nàng đã suy nghĩ cẩn thận, nàng mới là người được ông trời ưu ái, nếu không vì sao lại cho nàng trọng sinh trở về, lại còn để nàng biết được nhiều chuyện sẽ xảy ra trong tương lai như vậy? Ấy thế mà một người được ông trời yêu thương như nàng lại không thể so được với nha đầu thối Cố Dao kia sao?
Đi trấn trên còn được chứ muốn vào trong huyện thì không phải ngày một ngày hai, nếu như buổi tối nàng không về ngủ, thanh danh của nàng ở trong thôn sẽ rất xấu, cho nên nàng không thể đi được. Huống chi huyện Thanh Hà lớn như vậy, nàng cũng không biết Tống Trạch sẽ tìm khách điếm nào để trọ lại.
Còn cả tiểu thúc Cố Chiêu kia nữa, hành động của hắn hoàn toàn không giống với trí nhớ của nàng. Cố Chiêu rõ ràng phải lười biếng ở lại nhà thì lúc này ngay cả một ngày cũng không chịu ở, đi vào trong huyện từ sớm khiến lão thái thái mấy ngày nay cứ thở ngắn than dài, nói không biết tiểu thúc của bọn họ ở trong huyện có phải chịu khổ hay không.
Nghe thấy vậy Cố Trân chỉ cười nhạo, đồ lười biếng Cố Chiêu kia nói vào huyện trước để nghiêm túc ôn tập, theo nàng đoán thì rõ ràng là lừa lấy tiền của lão thái thái rồi vào trong huyện ăn uống chơi bời, nói không chừng chưa kịp đợi đến ngày khảo thí đã dùng hết bạc, mặt xám mày tro mà chạy về nhà.
Huống chi… nghĩ tới chuyện kia, Cố Trân lại càng cao hứng, cho dù Cố Chiêu có thể trụ lại được đến lúc thi Huyện cần này thì sao chứ? Ở đời trước, số phận đã định là cả đời này Cố Chiêu cũng không thể khảo được cái danh tú tài, hắn không có cái mệnh đó, cho nên những chuyện ngoài ý muốn phát sinh trên người Cố Chiêu, Cố Trân hoàn toàn không lo lắng một chút nào.