Tề nhị thiếu không cười nữa, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu nói: “Từ những gì thăm dò được thì bà tử kia là người bên cạnh Cao gia Cao lão thái thái của huyện Thanh Hà này. Nghe nói xuất thân của Cao lão thái thái kia cũng không đơn giản, chỉ là sau này nhà mẹ đẻ đã xuống dốc, thế nhưng vẫn có người ở trong kinh để dựa vào, những ngày lễ tết còn có người ở kinh thành đến Cao gia tặng lễ. Cho nên, bất kể là như thế nào thì người trong huyện vẫn phải ít nhiều nể mặt mũi của Cao gia, ngay cả huyện thái gia kia cũng thế.”
“Đúng rồi, còn có một chuyện nữa, chính là người Cao lão thái thái coi trọng nhất chính là đích trưởng tôn, hai năm trước đã được đưa đến thư viện ở kinh thành đọc sách. Nghĩ lại thì hẳn là có người ở trong kinh dìu dắt cho nên mới có được cơ hội như vậy. Lúc trước cha ta cũng đã từng nói qua, có lẽ địa vị của Cao gia này sắp tăng lên.”
Mà đây cũng là chỗ khiến Tề nhị thiếu khó hiểu, dù nhìn thế nào cũng có thể thấy được Cao gia và Cố Chiêu có quăng tám cái sào cũng chẳng móc nối ra nổi chút quan hệ gì, vì sao Cao gia lại phải theo dõi Cố Chiêu như vậy? Lúc đầu chỉ là hoài nghi, hiện tại phát hiện động thái của bà tử kia, Tề nhị thiếu lại càng cho rằng chuyện hai năm trước là do Cao gia phái người ra tay.
Cũng khó trách, tuy rằng trước mắt Cao gia không bằng Tề gia bọn họ, nhưng ở huyện Thanh Hà cũng là một gia đình giàu có rất có thế lực, bọn họ muốn động chút tay chân với một vài thư sinh nông gia đi thi mà không để lại giấu vết chẳng phải chuyện khó khăn gì. Có điều đã trôi qua hai năm rồi mà Cao gia vẫn không chịu bỏ qua, này là có ý định không khiến người ta rơi vào đường cùng thì không bỏ qua sao? Phải kết thù lớn đến mức nào thì mới làm được đến mức như vậy?
Cố Chiêu nhướn mày, xem ra độc thủ thực sự sau màn rất có thể là kinh thành bên kia. Nếu bà tử kia là tâm phúc bên người Cao lão thái thái, vậy thì có tỷ lệ rất lớn rằng hành động của bà ta chính là do Cao lão thái thái sai sử.
Cố Chiêu hỏi: “Có thể tra ra được quan hệ của Cao lão thái thái và phía kinh thành kia đến tột cùng là gì không? Ta biết chuyện này nhất định không dễ làm, nhưng ta cũng không vội biết, cho dù là một hai năm, hay ba bốn năm ta cũng có thể đợi được.”
Này dù sao cũng là một quả bom không hẹn giờ, cho nên cho dù có tiêu phí thời gian đến đâu thì Cố Chiêu cũng phải tìm hiểu rõ ràng, hắn không muốn cứ sống mơ mơ hồ hồ như vậy. Hơn nữa, nếu chuyện hai năm trước là do có người hãm hại, nếu hắn không điều tra rõ ràng chẳng phải rất không công bằng đối với bản thân và Tống Trạch hay sao? Dù thế nào thì mối thù này cũng phải trả, hắn cũng chẳng phải loại người chịu thiệt thòi mà vẫn có thể nhịn được.
Tề nhị thiếu cho rằng hẳn là Cố Chiêu bên này cũng ít nhiều biết được chuyện gì đó, nhưng dễ dàng nhận ra được hắn chẳng biết gì cả. Chuyện này không chỉ không làm Tề nhị thiếu chán nản mà ngược lại lại càng kích khởi hứng thú của hắn. Rõ ràng trên người Cố Chiêu và Cao lão thái thái kia có cất giấu bí mật gì đó, Cao lão thái thái biết, bản thân Cố Chiêu lại không biết, bí mật càng khó đào hắn lại càng muốn đào ra xem rốt cuộc nó là cái gì.
Còn nữa, hai năm trước Cao Kim Hằng đến kinh thành, tính tính thời gian thì chẳng phải là sau khi thi Huyện kết thúc sao? Trong đầu Tề nhị thiếu chợt hiện linh quang, chẳng lẽ hai việc này sau lưng có quan hệ gì đó với nhau? Bởi vì Cao lão thái thái cản trở bước tiến của Cố Chiêu cho nên người ở kinh thành kia mới tặng cho đích tôn của Cao lão thái thái một phen tiền đồ?