Chương 11

Cho dù Cố Chiêu không cười thành tiếng thì Tống Trạch cũng nhìn ra hắn đang nhịn cười, vì thế mặt lại càng tối sầm lại.

Lúc vừa đến đây, chú ý quan sát tình huống bên ngoài và vị trí của tiểu viện, Tống Trạch thật sự hâm mộ Cố Chiêu vì có thể tìm được một nơi an tĩnh như vậy để ôn tập. Xem ra lần này Cố Chiêu thực sự nghiêm túc học hành, cứ nhìn số sách vẫn đang mở trên bàn đọc sách thì sẽ biết.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Cố Chiêu liền dẫn Tống Trạch ra ngoài ăn cơm. Theo như ý Tống Trạch thì cứ tìm đại một cái quán nhỏ nào đó là được, nhưng không ngờ Cố Chiêu lại đưa hắn đến tửu lâu Tề gia. Ăn uống ở đây tiêu phí sẽ không thấp, Tống Trạch có hơi chần chờ, im lặng nhìn Cố Chiêu.

Cố Chiêu kéo tay hắn, dẫn vào trong tửu lâu: “Hôm nay cứ nghe ta đi, có ta ở đây mà, nhất định sẽ không để người của tửu lâu bắt ngươi ở lại làm công trừ nợ đâu.”

Mới vừa nói xong chưởng quầy đã phát hiện sự hiện diện của Cố Chiêu, tự mình chạy ra chào hỏi hắn: “Cố công tử, hôm nay dẫn bằng hữu tới à, vẫn là chỗ cũ chứ?”

“Đúng vậy, chỗ cũ. Chưởng quầy nhìn rồi mang lên cho ta vài món sở trường nhé.”

“Được, mời Cố công tử lên lầu.”

Tống Trạch nhíu nhíu mày, thân thuộc với chưởng quầy như thế có thể thấy được Cố Chiêu là khách quen của nơi này. Tuy rằng điều kiện của Cố gia tốt hơn Tống gia một chút nhưng cũng chỉ là nông hộ, cho dù có tốt đến đâu thì cũng có giới hạn, sao có thể chu cấp tiền cho Cố Chiêu ngày ngày chạy đến tửu lâu như vậy.

Nhưng trước mặt nhiều người hắn cũng không tiện chỉ trích bằng hữu, kiềm chế đi lên lầu, đến khi ngồi xuống Tống Trạch mới hơi bực nói: “Có vẻ ngươi thường xuyên đến đây ăn cơm nhỉ? Tiền bạc ngươi mang theo nhiều đến mức đủ để ngươi chi tiêu như vậy sao?”

Cố Chiêu cũng không giận, Tống Trạch nói như vậy cũng là vì quan tâm chính mình. Hắn không trực tiếp trả lời, ngược lại nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có biết đậu hũ bạch ngọc không?”

“Ta biết. Nhưng cái này thì có liên quan gì đến ngươi?” - Hoàn cảnh ở học đường trên trấn cũng không phải rất đơn giản, giữa các học sinh cũng có hiện tượng ganh đua với nhau. Ví dụ như gần đây ở tửu lâu trên trấn có đẩy ra món mới là đậu hũ bạch ngọc, có hai học sinh ở học đường đã được ăn bèn lấy chuyện đó ra khoe khoang, ngay cả một người không quan tâm đến chuyện râu ria như Tống Trạch cũng đã từng nghe nhắc đến, chỉ có điều hắn không cho rằng vật hiếm lạ như thế lại có quan hệ với mình mà thôi.

Để đề phòng tai vách mạch rừng, thanh âm của Cố Chiêu lại càng nhỏ: “Trong lúc vô tình ta đã có được phương pháp làm ra đậu hũ. Vốn dĩ định mang về để nhà mình tự mở một phường đậu hũ, nhưng sau khi đi dạo một vòng trong huyện, phát hiện hiện tại chưa phải là lúc Cố gia chúng ta có thể nhúng tay vào việc làm ăn này cho nên ta mới lợi dụng phương pháp này để kiếm chút tiền. Giờ ngươi đã hiều chưa?”

Dĩ nhiên đầu óc Tống Trạch rất thông minh, ngay lập tức hiểu được hàm ý của những lời ấy: “Nói vậy vừa rồi chưởng quầy kia khách khí với ngươi như thế là vì ngươi đã bán phương pháp cho nhà hắn?”

“Đúng vậy. Lúc đầu việc kinh doanh đậu hũ độc nhất vô nhị này bị huyện lệnh phu nhân lũng đoạn, phu nhân huyện lệnh và Tề gia không hợp nhau cho nên sinh ý của tửu lâu Tề gia bị giảm sút rất nhiều. Vừa hay lúc ấy bị ta nhìn thấy, vì thế nảy ra suy nghĩ bán phương pháp cho bọn họ. Hiện tại hai nhà đang cạnh tranh với nhau, ta định chờ thêm một khoảng thời gian nữa, khi giá cả của đậu hũ hạ thấp một chút thì sẽ nói chuyện này cho cha mẹ.” - Cố Chiêu không giấu Tống Trạch, cũng cảm thấy không cần thiết phải gạt hắn, cũng vừa lúc giải thích số tiền mà mình có được.

Quả nhiên, sau khi nghe được lý do như vậy xong Tống Trạch yên tâm hơn rất nhiều. Cố Chiêu không phải là người ỷ vào sự yêu thương của gia đình mà không kiêng nể gì tiêu xài phung phí số tiền mà người thân vất vả tích góp, nếu như hắn là người như vậy Tống Trạch nhất định sẽ không ủng hộ. Bản thân Tống Trạch hiểu rõ, nông hộ bọn họ muốn chu cấp tiền bạc cho một người đọc sách gian nan đến nhường nào, chẳng phải cháu trai của Cố Chiêu cũng không có cơ hội nhập học đó sao.

Tống Trạch tán đồng gật đầu: “Ngươi suy xét rất đúng. Cố gia chỉ là một gia đình bình dân, đúng là hiện tại không nên nhúng tay vào việc làm ăn này. Nhưng mà, theo như ý của ngươi thì thực ra đậu hũ bạch ngọc này cũng không khó làm?”

Cố Chiêu cười khà khà hai tiếng: “Vật lấy hi vi quý, lại tìm cho nó một cái tên văn nhã như đậu hũ bạch ngọc nữa chứ. Chờ sau này ngươi sẽ biết làm ra thứ này rẻ tới mức nào, nếu không ta cũng sẽ không nảy ra suy nghĩ như vậy.”

Tống Trạch cạn lời, cho nên hiện tại giá cả của đậu hũ bạch ngọc chính là giá trên trời sao. Lại nghĩ đến việc chủ nhân sau lưng của đậu hũ bạch ngọc là phu nhân huyện thái gia thì ấn tượng của hắn về vị huyện thái gia này giảm không ít, đừng có hòng ngụy biện rằng việc làm ăn của phu nhân, hắn không hiểu rõ.

Một lát sau, trong số thức ăn tiểu nhị bưng lên có hai món làm từ đậu hũ, một món là đậu hũ chiên còn một món là thịt kho đậu hũ, Tống Trạch mang theo chút tâm tình phức tạp nếm thử món đậu hũ này, phát hiện hương vị của nó đúng là không tồi, chẳng trách sẽ được người ta truy phủng như vậy.

Nhưng hắn cũng phát hiện: “Lượng nước có trong đậu hũ này rất nhiều, chẳng lẽ cũng vì lý do này cho nên cái giá để tạo ra nó mới không đắt?”

Cố Chiêu giơ ngón cái tán thưởng, quả nhiên là người thông minh, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu bản chất.

Tống Trạch phát hiện bản thân rất thích hai món thức ăn này, nói: “Chờ khi mở rộng rồi trên bàn cơm của bá tánh cũng sẽ nhiều thêm hai món, đặc biệt rất phù hợp với những lão nhân răng không tốt.”

Chậc, cũng không trách được vì sao vị này có thể ngồi vào được vị trí thủ phụ, chỉ từ món đậu hũ nho nhỏ thôi đã có thể nghĩ đến vấn đề trên bàn ăn của các bá tánh.

Sau khi ăn no nê, Cố Chiêu trả tiền cơm, chưởng quầy không chịu thu. Đối với Cố Chiêu mà nói, một hai lần thì không sao, nhưng không thể cứ mãi ăn mà không trả tiền như vậy, như vậy sẽ khiến bản thân sinh ra tâm lý thích chiếm của hời, hắn cũng không muốn chỉ duy trì quan hệ hợp tác ngắn ngủi với Tề nhị thiếu, huống chi cho dù có là huynh đệ ruột thì cũng phải tính toán rõ ràng.

Thấy Cố Chiêu thanh toán gần một lượng tiền cơm, Tống Trạch lại trầm mặc, quả nhiên loại địa phương này không phải nơi mà hắn nên tới.

“Tống Trạch, ngươi về khách điếm hay đến chỗ ta ở? Chỗ ta vẫn còn phòng trống, trong khoảng thời gian này ngươi có đến ở cũng không sao đâu.” - Cố Chiêu cũng đã từng nghĩ, nếu như thực sự có người theo dõi để phá hư chuyện tốt của hắn vậy thì hắn cũng có thể nhân cơ hội này tóm gọn người đó. Dù sao cũng không thể cứ bị động mà chịu trận mãi được, phòng được lần này chẳng lẽ còn có thể phòng được lần sau, lần sau nữa sao? Ai mà biết được lần tới đối phương có dùng ra thủ đoạn nào cao minh hơn hay không?

Tống Trạch nhìn về phía Cố Chiêu: “Ngươi không sợ sao? Có điều nếu ở lại thì ta sẽ trả tiền.”

Thấy Tống Trạch tính toán rõ ràng như vậy Cố Chiêu cũng không có cách nào nói không cần tiền thuê với hắn, nghĩ nghĩ: “Được rồi, tạm thời cứ tính thế đi, ta nghĩ ta cũng phải bố trí một chút, không thể cứ bị động đề phòng được.”

“Muốn ta giúp gì không? Có lẽ là hướng về phía ta mà tới đó.” - Hắn biết ở học đường có người đố kỵ với hắn, nhưng hẳn là không đến mức muốn hại hắn như vậy.

Cố Chiêu lắc đầu: “Đối với ta và ngươi, nơi này trời xa đất lạ, không thể bằng người trong huyện, chuyện này phải đến tìm địa đầu xà như Tề nhị thiếu mới được. Chịu một phần nhân tình này của hắn, sau này ta sẽ dùng những thứ khác để đền bù. Nhưng mà bản thân ngươi cũng phải cẩn thận, đặc biệt là đồ ăn, còn cả những thứ mang theo khi vào phòng thi nữa, trước khi vào phòng thi nhất định phải kiểm tra thật kỹ đồ đạc mấy lần nếu không sẽ gặp phải phiền toái.”

Tống Trạch gật gật đầu, đi được nửa đường thì tạm biệt Cố Chiêu đi về hướng khách điếm. Đến thời điểm dự thi căn khách điếm kia sẽ có rất nhiều học sinh đến ở trọ cho nên hoàn cảnh cũng không quá tệ.

Cố Chiêu không vội vã đến tìm Tề nhị thiếu mượn người, đợi đến khi Tề nhị thiếu đến lấy đường hắn mới nhân tiện nhắc đến chuyện này, hỏi mượn hắn một người nấu cơm và hai người làm chân chạy vặt dùng trong một khoảng thời gian.

“Không biết Tề nhị thiếu có biết chuyện xảy ra năm ngoái khi ta đến dự thi hay không? Ta lo rằng lần này sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên muốn cẩn thận hơn một chút, bất kể là do ngoài ý muốn hay do người làm, dù sao cũng phải có chuẩn bị.”

Vừa nghe là việc này, Tề nhị thiếu không nói hai lời, vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm, chuyện này cứ để ta giải quyết, không quá hai ngày sẽ đưa người đến cho ngươi. Những người ta đưa tới đều là người hầu của Tề gia, sẽ không vì chút hối lộ của người ngoài mà làm ra chuyện không nên làm.”