Chương 1 (1)

Đại Chu triều, huyện Thanh Hà, thôn Thủy Vân.

Hơi thở của tết còn chưa hoàn toàn tan đi, thôn dân lại phải vì một năm mới đến mà lao động.

Mấy năm nay Đại Chu triều an ổn thái bình, không phải chịu cảnh binh hoang mã loạn như vài chục năm trước, cuộc sống của mọi người ở trong thôn cũng rất yên ổn. Hơn nữa, mấy năm nay mưa thuận gió hòa, so với mấy năm trước phải chạy đôn chạy đáo thì đã tốt hơn rất nhiều, vì thế người nên kết thân thì làm mai, người trong nhà có của ăn của để thì đưa hài tử đến học đường học mấy con chữ, nói không chừng tương lai có thể thoát khỏi thân phận chân đất.

Ở phía tây thôn Thủy Vân có một hộ nhân gia họ Cố, thời còn trẻ đương gia nhà này là Cố Hữu Đức chạy nạn đến đây, cưới cô nương của thôn là Triệu Đại Hoa, dung nhập vào thôn. Ông cùng Triệu thị sinh ba nam hai nữ, con cái lại cưới vợ sinh con, sau ba mươi năm căn nhà nhỏ ở nông thôn này đã nhét đầy mười mấy người, nhân khẩu đông đúc khiến Cố Hữu Đức lúc nào cũng coi đây là niềm vinh dự.

Lão đại Cố gia là Cố Đại Ngưu cưới Tiểu Triệu thị làm vợ, vừa vào cửa không lâu đã sinh cho Cố gia trưởng tôn là Cố Nhân, hơn nữa lại là cháu bên họ ngoại của mẹ đẻ Triệu thị cho nên chẳng bao lâu đã đứng vững gót chân trong nhà này. Sau khi sinh một nữ nhi là Cố Dao, cách mấy năm lại sinh thêm một tôn tử đặt tên Cố Nghĩa, địa vị ở Cố gia lại càng thêm vững chắc.

Lão nhị Cố gia là Cố Nhị Ngưu cưới Liễu thị làm vợ, sau khi vào cửa thì sinh liên tiếp ba nữ nhi nên người cũng càng thêm vẻ hèn mọn, trước mắt đang mang thai. Lúc này Liễu thị ngày đêm ngóng trông sinh được một đứa con trai, khi đó mới có thể thẳng lưng mà sống ở Cố gia.

Lão tam Cố gia là đứa con khi đã trung niên hai lão mới có được nên tuổi nhỏ nhất, năm nay mới vừa mười lăm. Sau khi Triệu thị sinh hai trai hai gái thì cho rằng sẽ không có con được nữa, nào ngờ đã được bế cháu rồi mà lại mang thai thêm một đứa khiến vợ chồng Cố Hữu Đức vui mừng không thôi. Lúc đó gia cảnh Cố gia đã chuyển biến tốt đẹp hơn không ít cho nên không đặt tên theo phong cách của hai đứa con trai đầu là Cố Tam Ngưu nữa, mà đến tìm riêng một lão Đồng sinh, bỏ ra mười quả trứng gà để ông lấy cho một cái tên, gọi là Cố Chiêu, cũng trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất của Cố gia.

Cố lão tam không chỉ là con lúc tuổi già của hai vợ chồng mà còn vì bị sinh non, cơ thể yếu nhược cho nên lại càng được hai lão thiên vị, đưa hắn đến học đưởng ở trấn trên đi học.

Cố Chiêu xoa xoa ấn đường, nghe tiếng mẹ mình ở trong sân hùng hùng hổ hổ mắng nhị tẩu nhị ca và mấy đứa cháu gái, đây là chuyện thường gặp ở Cố gia. Dáng vẻ của Liễu thị nhìn qua lúc nào cũng như bị người khác ức hϊếp, nàng càng tỏ ra như vậy, Triệu thị lại càng nhìn nàng không vừa mắt.

Vào giờ này, ở Cố gia cũng chỉ có một mình Cố Chiêu mới có đặc quyền nằm trên giường, ngay cả đứa cháu trai trưởng là Cố nhân cũng không có được đãi ngộ như vậy.

Cố Chiêu đau đầu, y cũng đang rất mơ hồ, không biết mình chính là Cố Chiêu của Đại Chu triều hay vẫn là thanh niên Cố Chiêu bình thường trong xã hội hiện đại đang gian nan giãy dụa mấy năm ở mạt thế, lại hoặc là sau khi ngủ một giấc hắn thức tỉnh ký ức của kiếp trước nữa. Mà bất kể là trường hợp nào thì y cũng đều là Cố Chiêu.

Ngẫm lại những ngày tháng gian nan giãy giụa sinh tồn ở mạt thế, Cố Chiêu cảm thấy cuộc sống ở nông thôn cổ đại lúc này tựa như thiên đường vậy. Vốn dĩ mạt thế tài nguyên đã thiếu thốn, y lại còn là một người bình thường không thể thức tỉnh dị năng, là người sống ở tầng chót nhất trong mạt thế. Cũng may vận khí của y tốt, trong lúc vô tình làm dính máu lên miếng ngọc bội gia truyền mới phát hiện trong ngọc bội có một không gian trữ vật rất lớn.

Miếng ngọc bội kia là do cha Cố Chiêu trước khi chết giao cho y, nói là đồ tổ tiên Cố gia truyền lại, bảo Cố Chiêu phải bảo quản cho thật tốt. Cố Chiêu vẫn luôn cho rằng cha gạt mình, nhưng bởi vì cha đã đi rồi cho nên cho dù miếng ngọc bội này chất ngọc chẳng ra gì y vẫn đeo nó, ngay cả khi vào cô nhi viện cũng chưa từng tháo xuống lần nào.

Cố Chiêu không dám để lộ, sợ kẻ khác đến đoạt đi ngọc bội của mình, chỉ dám lén lút trộm một ít đồ giấu vào trong không gian, cũng dựa vào cái không gian này mà Cố Chiêu mới có thể sống sót trong hoàn cảnh gian nan như vậy, y cũng chưa từng để bất cứ ai phát hiện ra sự tồn tại của không gian.

Chỉ tiếc vận khí của y đã bị dùng hết, ai có thể ngờ tới căn cứ của bọn họ lại bị tang thi vây công cơ chứ, ngay cả dị năng giả đều không thể chạy thoát thì một người bình thường như hắn lại càng không thể. Không gian chỉ có thể trữ vật, không thể chứa người, cuối cùng Cố Chiêu cũng chết trong tay tang thi.

Cố Chiêu chớp chớp mắt, bởi vì y phát hiện không gian cũng theo mình đến đây, thế nhưng trên người hoàn toàn không có tung tích của ngọc bội. Có điều, những vật tư mà y lén lút thu thập vẫn được bày y nguyên trong không gian, phát hiện này khiến Cố Chiêu vui mừng không thôi.

Ở mạt thế, Cố Chiêu dựa vào ngọc bội không gian mới có thể sống sót, nên về mặt tâm lý đã sinh ra tính ỷ lại rất lớn với ngọc bội, hiện giờ không gian không xảy ra vấn đề gì khiến tâm tình y cũng yên ổn kiên định hơn rất nhiều.

Chẳng qua số vật tư kia cũng chỉ là một ít thứ linh tinh, có cực kỳ ít thức ăn. Có lần đi qua một khu trường học, bởi vì bị những dị năng giả chướng mắt nên lúc ở ký túc xá mới cho Cố Chiêu cơ hội lén nhét vào không ít sách. Lúc rảnh rỗi lật qua lật lại còn phát hiện trong đó có không ít tiểu thuyết, chỉ có điều ở mạt thế cũng chẳng có nhiều thời gian nhàn hạ để mà đọc. Cố Chiêu nghĩ, cuộc sống ở cổ đại có quá ít thứ để giải trí, chỗ sách này tự nhiên lại có tác dụng.

Thanh âm của Triệu thị bên ngoài nhỏ dần, đúng lúc Cố Chiêu chẳng thể mặt dày mà ăn vạ trên giường nổi nữa thì cửa phòng bị đẩy ra, thanh âm của Triệu thị vang lên: “Bảo bối ơi, nương vừa mới cán mì sợi cho ngươi, mau dậy ăn đi, Chiêu nhi chắc đói bụng rồi nhỉ.”

Nghe Triệu thị gọi mình là bảo, mặt Cố Chiêu có hơi nóng lên, mấy đứa cháu gái đều đang làm việc ở trong sân, tiểu thúc như y ấy vậy mà còn nằm trên giường, hơn nữa lại để lão thái thái tự mình bưng cơm sáng lên cho ăn, chẳng trách bị người khác đố kỵ.

Cố Chiêu vội vàng ngồi dậy: “Nương, ngươi mau để xuống đi, ta dậy ngay đây, sau này ta sẽ dậy sớm hơn chút.”

Triệu thị hiền từ nhìn tiểu nhi tử: “Chiêu nhi đọc sách mệt mỏi, ngủ nhiều một chút cũng không sao. Từ nhỏ sức khỏe Chiêu nhi đã không tốt, không giống với mấy nha đầu kia. Chiêu nhi ăn trước đi, ăn xong rồi thì đưa chén đũa cho nương rửa.”

“Ai, nương, ta biết rồi.” - Lão thái thái yêu thương khiến toàn thân Cố Chiêu như được ngâm trong nước ấm khiến cả người ấm áp. Dưới cái nhìn chăm chú của lão thái thái hắn ăn sạch số mì sợi, lúc này mới phát hiện ở bên dưới còn một quả trứng chần.

Lão thái thái vừa lòng đi ra ngoài, từ nhỏ thân thể lão tam đã không tốt, bà và lão nhân chăm sóc hắn hơn một chút chẳng phải là điều đương nhiên hay sao.