Chương 4: Hình như kịch bản này không thích hợp

Côn Luân chiếm diện tích cực lớn, dài mấy trăm ngọn núi liên miên không dứt, mấy vạn đệ tử của Côn Luân đan xen cư trú trong đó, nơi tối cao là Tư Khuê Phong, Tư Hằng tôn giả đang ở nơi này.

Đỉnh núi Tư Khuê Phong hàng năm bị băng tuyết bao phủ, liếc mắt nhìn lên sẽ chỉ có một mảnh trắng xoá, băng tuyết ở nơi này không phải là băng tuyết bình thường, rét lạnh sẽ xâm nhập trong cơ thể, cho dù có tu vi cao thâm thì cũng không dám ở chỗ này lâu.

Tư Hằng tôn giả lại hàng năm ở tại đỉnh núi, ngay cả hai đồ đệ của hắn, không có việc gì cũng không dám đi quấy rầy hắn.

Tâm thần Tư Hằng vừa động, hắn từ trong đả tọa tỉnh lại, thân hình chợt lóe liền xuất hiện ở một nơi khác.

Nhà này cũng không lớn, khắp nơi lại treo đầy phù chú linh lực dư thừa, trên mặt đất cũng vẽ đầy trận pháp có lớn có bé, cực phẩm linh thạch đặt theo thứ tự ở các vị trí, ở giữa pháp trận là một cái quan tài làm bằng ngọc thạch. Trong quan tài, vị mỹ nhân nằm hai trăm năm đã không thấy, lúc này chỉ còn lại một bộ xương trắng, bên ngoài được bao bọc bởi một bộ hồng y.

Không tiếng động nhìn chăm chú phần xương trắng này một lát, Tư Hằng thở dài một hơi, người này vẫn không an phận như thế, nguyên bản còn cần một trăm năm nữa mà bây giờ nàng đã đi ra ngoài, cũng không biết đầu thai đến nơi nào rồi, cha mẹ người nhà của nàng như thế nào, có thể xuất hiện tai hoạ ngầm gì hay không.

Chung quy vẫn không yên lòng, Tư Hằng phi thân rời khỏi Côn Luân.

Dưới Tư Khuê Phong, đại đệ tử của Tư Hằng, Nguyên Sầm ngửa đầu nhìn không trung: "Sư phụ rời khỏi Côn Luân."

Tay Diễn Văn đang lau kiếm ở bên cạnh bỗng dừng lại: "Sư phụ đã hai trăm năm không rời khỏi Tư Khuê Phong."

"Có lẽ là có chuyện gì đó quan trọng."

Diễn Văn buông kiếm, có đôi khi hắn thật sự hoài nghi, sư phụ có phải đã quên chuyện mình có đồ đệ hay không? Hơn 200 năm này, người chiếu cố hắn chính là đại sư huynh, dạy hắn tu luyện cũng là đại sư huynh, có bất luận vấn đề gì thì người giúp hắn thu dọn cũng là đại sư huynh, trước nay sư phụ đối với hắn đều là nuôi thả.

Hắn rũ mắt xuống, lông mi ở trên khuôn mặt tuấn mỹ tạo thành một bóng râm.

Nguyên Sầm vỗ vỗ bả vai sư đệ, sư phụ bọn họ, thanh lãnh cao khiết, vô tình vô dục, nhất là một lòng tu tiên, thế gian này sợ là căn bản không có bất luận kẻ nào cùng bất luận chuyện gì có thể làm hắn chân chính để ở trong lòng.

——

Phong Tư Lạc mặt dán một bộ râu quai nón, phần da thịt còn lại cũng quệt một lớp gì đó vừa đen vừa thô ráp, trên người mặc một cái áo choàng màu đen có thể ngăn cách thần thức, sải bước đi ở trên đường, thoạt nhìn có vẻ là một hán tử vóc dáng có chút lùn và thô ráp, tuyệt đối không có người ngờ được nàng là một tiểu cô nương nũng nịu.

Nàng chạy ra khỏi Phong gia đã đi được một tháng, có rất nhiều lần nàng đã đυ.ng phải những người đang tìm nàng, người tìm nàng hình như không chỉ có người Phong gia còn có mấy người không rõ thân phận, điều này làm cho nàng càng thêm cẩn thận.

Bất quá may mắn, lớp ngụy trang mà nàng dùng thủ pháp hoá trang hiện đại làm ra rất có hiệu quả, cộng thêm áo choàng ngăn cách thần thức, những người đó nhìn thấy nàng cũng chỉ nghĩ đó một hán tử, liền trực tiếp bỏ qua nàng.

Nàng đang đi về hướng trung tâm Triều Châu của thành Triều Thành, địa vực của Thần Hi Giới rộng lớn, tổng cộng có mười ba châu, mỗi một châu đều rất lớn, bên trong bao hàm vô số thành trì. Nhưng chỉ có thành trung tâm mới có Truyền Tống Trận, có thể đi thông sang thành trung tâm của những châu khác.

Cứ 5 năm một lần, các đại môn phái tu tiên sẽ tiến hành chiêu tân, trùng hợp năm nay cuộc chiêu tân này sẽ bắt đầu vào mấy tháng sau, nàng đến chạy tới Triều Thành để thám thính kỹ càng tỉ mỉ về tin tức của các đại môn phái tu tiên trước, rồi mới quyết định đi đến môn phái nào.

Thuận tiện nàng cũng muốn đi thám thính một chút, kết cục thân thể lần trước nàng xuyên qua.

"A......" Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, một phụ nhân nằm trên mặt đất sắc mặt tái nhợt, nửa người dưới tràn đầy máu loãng, trong lòng ngực ôm một tiểu anh nhi, kêu thảm thiết một tiếng rồi ngất xỉu.

Ở xung quanh phụ nhân bị bao vây bởi mấy nam nhân cầm đao, trong đó có một người đang khom lưng chuẩn bị đoạt hài tử cùng tay nải trong tay thai phụ.

"Buồn cười." Phong Tư Lạc vung tay lên, một đạo kình phong bay qua đó, nam nhân đang khom lưng nháy mắt bay ra ngoài, ngã trên mặt đất nửa ngày không dậy nổi.

Mấy nam nhân còn lại cả kinh, bọn họ đều là người thường, người tu tiên ở trong mắt bọn họ giống như tiên nhân vậy, bị Phong Tư Lạc đánh cho hoa rơi nước chảy, tè ra quần mà chạy.

Nửa người dưới của phụ nhân hôn mê trên mặt đất còn đang đổ máu, hình như là mới vừa sinh hạ hài tử, Phong Tư Lạc truyền cho nàng một chút linh khí, ở bên cạnh nàng ngồi chờ nàng tỉnh lại.

Tiểu anh nhi phát ra tiếng khóc cực nhỏ, nghe cũng thập phần suy yếu, tiểu hài tử mới sinh ra cũng không đẹp, mặt nhăn nhăn dúm dó, đôi mắt vẫn đang nhắm, miệng khẽ nhếch lên nhẹ nhàng khóc, hẳn là không được thoải mái lắm.

Phong Tư Lạc chưa từng chiếu cố tiểu hài tử, nàng cứng đờ bế nó lên, cũng truyền cho nó một chút linh khí.

Tiểu anh nhi ngừng vài giây, sau đó lại bắt đầu khóc, âm thanh so với vừa rồi thì lớn hơn một ít, cũng không biết là đói bụng hay là có chỗ không thoải mái.

Phong Tư Lạc có chút bất đắc dĩ, hống một lúc cũng vô dụng, chỉ có thể mờ mịt ôm nó.

Lúc này, một đôi tay đột nhiên duỗi về phía cô, mềm nhẹ mà trực tiếp ôm tiểu anh nhi đi.

Mồ hôi lạnh của Phong Tư Lạc đương trường chảy xuống, vừa rồi nếu người này muốn gϊếŧ nàng thì nàng sợ là đã chết mà không biết tại sao.

Nàng nhìn về phía chủ nhân của tay, chợt sửng sốt.

Nam nhân lớn lên rất đẹp, mặc một thân hồng y, mặt mày thanh lãnh, môi mỏng mím chặt, cả người đều tản ra hơi thở cự tuyệt người khác lại gần.

Lúc trước nàng cũng thực thích mặc hồng y, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người mặc màu đỏ lại thanh lãnh cùng cấm dục như thế.

Rất rõ ràng, đây là một người tu tiên rất cường đại, trên người hắn ẩn ẩn phát ra uy áp cơ hồ muốn áp nàng nằm sấp xuống đất. Bất quá uy áp rất tri kỷ tránh đi hài tử trong ngực hắn, bằng không hài tử khẳng định không chịu nổi.

"Vị tiền bối này?"

Hồng y nam tử không phản ứng Phong Tư Lạc, phảng phất như ở bên cạnh hắn không có người tồn tại.

Đôi tay hắn lấy tư thế tiêu chuẩn mà cứng đờ ôm trẻ con, tay phải cách tã lót nhẹ nhàng vỗ vỗ, cúi đầu hết sức chăm chú nhìn đứa trẻ, đôi môi mím chặt nở một nụ cười mỉm, mang theo vài phần ôn nhu, vài phần sủng ái.

Đối với tiểu anh nhi nhăn dúm dó này, ánh mắt hắn ôn nhu như là đang xem một thứ trân bảo.

Nguyên bản đứa trẻ đang oa oa khóc vậy mà đột nhiên dừng lại.

Đây là phụ thân của đứa trẻ?

Phong Tư Lạc nhìn phụ nhân trung niên diện mạo bình thường trên mặt đất, lại nhìn nhìn nam nhân trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ khí thế bất phàm này, cảm giác không khoẻ phóng đại, hoàn toàn không thể tưởng tượng hai người này là một đôi.

Trong tay nam nhân xuất hiện một tấm giao tiêu, hắn nhẹ nhàng đem giao tiêu bao bọc tiểu anh nhi, dưới ánh mặt trời giao tiêu phát ra một vầng sáng màu lam nhạt, mỹ lệ mà lại quý giá, tràn đầy hương vị của linh thạch cực phẩm.

Phong Tư Lạc che tim, đây là bại gia tử từ nơi nào tới, cư nhiên lấy giao tiêu làm vải bố bình thường mà dùng.

Đây chính là giao tiêu mà dù ra giá cũng không có người bán a! Giao nhân hung mãnh, bọn họ lại ở dưới biển sâu, giao tiêu cực kỳ trân quý, lại thập phần khó được, người khác đều lấy để chế tác pháp y, người này lại......

Có thể chắc chắn, đây tuyệt đối là cha ruột của đứa trẻ, không phải cha ruột thì sao có thể làm như thế!

Ai ngờ, khi phụ nhân bên cạnh tỉnh lại, nàng kinh hoảng nói: "Các ngươi là ai? Cầu xin các ngươi đem hài tử trả lại cho ta."

Phong Tư Lạc:???

Nàng mờ mịt nhìn về phía nam nhân hư hư thực thực là cha của hài tử, lại nhìn về phía phụ nhân trung niên khẳng định là mẹ ruột của hài tử, nàng không quen biết hắn?

Hình như kịch bản này có chỗ không thích hợp?

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Tư Lạc: Thổ hào thổ hào, ngài còn thiếu nữ nhi không? Loại hình vừa xinh đẹp, có thể đánh nhau lại yêu làm giời làm đất?

Mỗ thổ hào: Thực xin lỗi khách hàng ngài gọi đang trong thời kỳ tự bế