Chương 13: Tôn giả, ngài lại chơi gì đó

Vấn Tâm Lộ vừa mới bắt đầu không bao lâu, liền lục tục có người bị truyền tống đến Côn Luân, đệ tử mới tới đều ngồi ở khu trung tâm, chờ đợi Vấn Tâm Lộ kết thúc, lại cùng nhau tiến hành thu đồ đệ.

Thời gian ba ngày thoảng qua, trên Vấn Tâm Lộ chỉ còn lại hai người, chưởng môn Hoàn Thiệu chân quân vui mừng vỗ về râu dài, năm nay đệ tử phù hợp điều kiện nhiều hơn so với năm rồi.

Truyền Tống Trận lại một lần nữa sáng lên tới, Phong Khanh Liên bị quang hoa treo đầy người xuất hiện ở trước mặt mọi người, tân nhân ở khu vực trung tâm sôi nổi hút một ngụm khí lạnh, số lượng ngọc giản này cũng thật là đáng sợ đi?

Phong Khanh Liên liếc mắt một cái liền nhìn thấy sự tồn tại lóa mắt nhất giữa sân nhất —— Tư Hằng tôn giả y phục trắng tóc đen.

Khi còn nhỏ nàng đã từng gặp hắn, lúc ấy hắn nhẹ nhàng vung kiếm, cả một tòa núi cao đối diện hắn liền hôi phi yên diệt, còn có vô số Ma tộc làm người nghe tiếng sợ vỡ mật trên núi đó cùng nhau hóa thành tro. Mấy năm nay nàng thường xuyên mơ thấy cảnh tượng ngay lúc đó, mỗi một lần đều cảm thấy thực chấn động. Nhưng lúc này nàng mới bừng tỉnh phát hiện, mộng thì trước sau đều chỉ là mộng, sao có thể so được với người thật.

Nàng nhìn chăm chú Tư Hằng, tâm tình vô cùng kích động.

Bỗng nhiên bầu trời tụ tập đầy mây đen.

"Đây là lôi kiếp, có người muốn độ kiếp."

Tư Hằng tạo ra một cái kết giới, ngăn cách Phong Khanh Liên cùng những đệ tử khác. Phong Khanh Liên thế mới biết, nguyên lai người muốn độ lôi kiếp chính là nàng.

"Chuyên tâm độ kiếp." Tư Hằng chỉ dẫn nàng nói.

Phong Khanh Liên nghe lời ngồi xuống tiếp thu lễ rửa tội từ lôi kiếp.

Bởi vì có kết giới khống chế của Tư Hằng, phạm vi ảnh hưởng của trận lôi kiếp này cực nhỏ, các tân nhân mới vừa lên Côn Luân rất là may mắn, có thể thấy một lần độ kiếp Trúc Cơ ở gần như thế, điều này đối với việc tu luyện sau này của bọn họ rất là hữu ích.

"Nàng ta thật là một thiên tài tu luyện khó có được, không tồi không tồi, cũng không biết nàng ta sẽ nhập môn hạ của vị sư đệ nào." Hoàn Thiệu chân quân tán thưởng nói.

Tư Hằng lại nhìn vào Vấn Tâm Lộ, không biết khi nào nàng mới ra tới?

Nếu nói thiên tài tu luyện, 400 năm trước hắn đã gặp được người này, nàng mới là tu luyện thiên tài chân chính, chỉ là hôm nay lại không nghe lời, không được tốt dạy dỗ.

Nguyên Sầm cảm ứng được Phong Khanh Liên có thần thức của hắn, minh bạch đó chính là đồ đệ của mình, suy nghĩ của hắn tức khắc tràn đầy. Nếu người như vậy sư phụ cũng chưa coi trọng thì người còn tại Vấn Tâm Lộ, sẽ là hạng người kinh tài tuyệt diễm như thế nào?

Phong Khanh Liên độ lôi kiếp rất thuận lợi, khi nàng đứng lên lại lần nữa, nàng đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Lôi kiếp tan đi, rốt cuộc mọi người cũng nhìn thấy trong đông đảo ngọc giản trên người nàng có ngọc giản thủy tinh.

"Mau xem, trên người nàng có ngọc giản thủy tinh!"

"Chẳng lẽ nàng chính là đồ đệ lần này của Tư Hằng tôn giả?"

"Cũng có thể là đồ đệ của Nguyên Sầm chân quân?"

Những người phía dưới nghị luận sôi nổi, Phong Khanh Liên cũng chờ đợi nhìn Tư Hằng, nàng có thể trở thành đồ đệ của hắn sao?

Côn Luân chưởng môn rất nhiều lần nhìn về phía Tư Hằng, nhưng mỗi lần hắn đều chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt đẹp của sư thúc nhà mình.

Sư thúc tựa hồ rất chú ý người còn lại ở Vấn Tâm Lộ?

Lúc này, nhóm ngọc giản không lựa chọn được người từ trong Vấn Tâm Lộ bay ra, sôi nổi nhào về hướng chủ nhân của mình.

Mọi người nhìn về phía thầy trò Tư Khuê Phong, chủ yếu là muốn nhìn ngọc giản thủy tinh của ai đã trở lại thì có thể biết, Phong Khanh Liên rốt cuộc là đồ đệ của Tư Hằng tôn giả hay của Nguyên Sầm.

Nhưng mà điều khiến bọn họ khϊếp sợ chính là ngọc giản thủy tinh của Tư Hằng cùng Nguyên Sầm đều không trở về.

"Trời ạ! Tư Hằng tôn giả cùng Nguyên Sầm chân quân đều tìm được đồ đệ?"

"Vậy chẳng phải là người cuối cùng ở Vấn Tâm Lộ cũng nhận được ngọc giản thủy tinh?"

"Vậy ai là đồ đệ của Tư Hằng tôn giả? Là Phong Khanh Liên? Hay là người bên trong?"

"Các ngươi có ai biết, người trong Vấn Tâm Lộ là ai không?"

Mọi người sôi nổi lắc đầu, nữ hài mặc váy vàng nhạt Hoàng Minh Huyên cùng mấy tiểu đồng bọn đứng cùng nhau, nàng ở trong đám người băn khoăn, lại không nhìn thấy người muốn nhìn, trong lòng nàng nghi hoặc: "Chẳng lẽ nàng bị đào thải?"

Đường ca của nàng Hoàng Minh Vạn nói giỡn nói: "Cũng có thể người bên trong chính là nàng."

Mấy tiểu đồng bọn ha ha ha cười to, không ai coi đó thật sự.

Hoàng Minh Huyên rối rắm, người nọ có thể đánh bại nàng cùng các bạn, tuy rằng có may mắn vài phần, nhưng năng lực cũng có thể, cứ như thế bị đào thải sao? Bất quá việc Ngũ linh căn luyện khí hai tầng có thể nhận được ngọc giản thủy tinh thì xác suất đào thải xác thật lớn hơn một ít.

Nàng ai một tiếng, cũng không biết là thở dài, hay là thở phào một hơi.

Phong Khanh Liên có chút hoảng hốt, người duy nhất nàng gặp được trước khi ra ngoài cũng chỉ có đường muội Phong Ti La, có khả năng vậy sao? Người nhu nhược không có chủ kiến, tu vi là Ngũ linh căn luyện khí hai tầng Phong Ti La? Có thể nhận được một cái ngọc giản thủy tinh?

Phong Khanh Liên nhíu mày, rất nhanh lại thả lỏng lại. Nếu người nhận được một cái ngọc giản khác chính là Phong Ti La, vậy ít nhất có thể xác định, cái trên người nàng khẳng định là của Tư Hằng tôn giả.

Mọi người càng ngày càng tò mò, hận không thể lập tức đào người nọ ra ngoài, cởi bỏ đáp án làm cho tim gan bọn họ cồn cào.

Côn Luân chưởng môn cũng muốn biết, hắn ấn mở Quan Trần Kính: "Chúng ta đến xem, người cuối cùng đã đi đến nơi nào."

Vì thế mọi người liền nhìn thấy Tư Lạc bị ngọc giản thủy tinh treo lên và lôi về điểm cuối của Vấn Tâm Lộ.

Trên mặt Tư Hằng có ý cười chợt lóe qua, hắn nhìn nữ hài trong gương với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, khó có thể nhìn thấy biểu tình như vậy của nàng, có chút đáng yêu.

"Trên người nàng vậy mà không có ngọc giản." Có người kinh hô.

"Thế thì quá kỳ quái, người có thể bị ngọc giản thủy tinh lựa chọn hẳn là rất lợi hại đi? Vì sao sẽ không có những cái ngọc giản khác? Là không đạt tới điều kiện lựa chọn của những ngọc giản khác? Hay là không thông qua khảo hạch?" Bọn họ nói thầm trong lòng, mặc kệ là do nguyên nhân nào, tựa hồ đều đã nói rõ người này cũng không ưu tú lắm đi?

Côn Luân chưởng môn cũng nghĩ đến điều này, hắn nhìn về phía Tư Hằng, lại thấy sắc mặt Tư Hằng cổ quái, tựa hồ cũng có nghi hoặc.

Trong lòng Côn Luân chưởng môn tấm tắc bảo lạ, sư thúc luôn luôn trong lòng có khe rãnh, trước nay gặp chuyện đều có định liệu trước, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của sư thúc, thú vị thú vị.

Vì thế hắn nói: "Chúng ta đây liền hồi tưởng xem một chút."

Hình ảnh trong Quan Trần Kính trở lại khởi điểm của Vấn Tâm Lộ, vì thế bọn họ liền nhìn thấy, không phải Phong Tư Lạc không đạt được điều kiện sàng chọn của ngọc giản khác, cũng không phải nàng không thông qua khảo hạch của ngọc giản, mà là nàng căn bản không tiếp xúc đến ngọc giản.

Quan Trần Kính đã đưa ra toàn bộ chân tướng rõ ràng, ngay từ đầu trong Vấn Tâm Lộ, ngọc giản thủy tinh bay với tốc độ rất nhanh về phía khởi điểm, chặt chẽ chiếm cứ đỉnh đầu của Phong Tư Lạc, tất cả những ngọc giản có ý đồ tiếp cận nàng toàn bộ đều bị ngọc giản thủy tinh dọa lui, nó bá đạo độc chiếm nữ hài kia, vô cùng hung tàn.

Nghi hoặc trong mắt Tư Hằng càng đậm.

Mọi người yên lặng nhìn về phía Phong Khanh Liên ngọc giản đầy người, lại nhìn nhìn thầy trò Tư Hằng cùng Nguyên Sầm, tính cách của hai cái ngọc giản thủy tinh này hoàn toàn tương phản, cái nào thuộc về Tư Hằng tôn giả?

Trên ngọc giản có một mạt thần thức của chủ nhân, cho nên ngọc giản thể hiện chính là chủ nhân.

Tư Hằng tôn giả thanh lãnh vô tình giống như tiên nhân, bá đạo độc chiếm khẳng định không có quan hệ với hắn. Nhưng Nguyên Sầm chân quân luôn luôn ôn hòa có lễ lại được công nhận là khiêm khiêm quân tử, chẳng lẽ trên thực tế lại là người bá đạo có du͙© vọиɠ độc chiếm?

Thật là tri nhân tri diện bất tri tâm* a!

*Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.

Diễn Văn nói: "Sư huynh, thật không ngờ được nguyên lai ngươi là dạng người này."

Nguyên Sầm: "......"

Ta so với ngươi càng khϊếp sợ, bởi vì người như vậy không phải ta, mà là sư phụ của chúng ta.

Nhưng mà vì sao, sư phụ hình như cũng rất khϊếp sợ?

——

Phong Tư Lạc rốt cuộc rời khỏi Vấn Tâm Lộ, nàng bị ngọc giản thủy tinh truyền tống đến đỉnh núi Côn Luân, tất cả mọi người đều đang nhìn nàng, những đôi mắt đó phảng phất như tia X quang, muốn đem trong ngoài nàng xem rành mạch rõ ràng.

Làm lơ kia đánh giá của không biết bao nhiêu vạn đôi mắt kia, Phong Tư Lạc bình tĩnh nhìn một vòng hiện trường xung quanh, khi nhìn thấy Tư Hằng thì híp híp mắt, trong ánh mắt có hung ác chợt lóe qua.

Nàng thu chăn lại, dáng vẻ ưu nhã mà vỗ vỗ làn váy, tự động đi đến khu vực tân nhân ở trung tâm.

Các tân nhân sôi nổi lui về phía sau một bước, tự phát tạo ra một vòng tròn lớn ở xung quanh nàng, chỉ có Phong Khanh Liên còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Phong Tư Lạc: "......"

Có loại ảo giác mình cùng Phong Khanh Liên đều đứng ở C vị.

Nàng phát hiện Phong Khanh Liên cũng có thần tình phức tạp nhìn nàng, phảng phất đây giống như là lần đầu tiên nhận thức nàng vậy.

Phong Tư Lạc khoanh tay che ngực lại: "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta không thích nữ hài, chúng ta không kết quả."

Phong Khanh Liên: "......" Người đường muội này giống như từ một cái cực đoan này đi đến một cái cực đoan khác, từ trước là một con rối không tư tưởng, hiện tại tư tưởng đã quá mức bay bổng rồi.

Côn Luân chưởng môn đứng lên, đơn giản nói thẳng: "Đại hội thu đồ đệ hiện tại bắt đầu, phong nào thu trước?"

Mọi người cùng nhau kêu lên: "Đương nhiên là Tư Khuê Phong."

Thu đồ đệ thì 5 năm sẽ có một lần, dưa của Tư Hằng tôn giả thì ngàn năm khó gặp một lần, thu đồ đệ sao có thể quan trọng bằng ăn dưa? Trước hết cần ăn dưa!

Lòng Côn Luân chưởng môn cũng tràn đầy bát quái, nhưng hắn tốt xấu là chưởng môn, biểu tình vẫn được quản lý rất đúng chỗ: "Vậy thỉnh Tư Hằng sư thúc cùng Nguyên Sầm sư đệ thu trước."

Hôm nay Nguyên Sầm cũng thu đồ đệ? Phong Tư Lạc sửng sốt, cốt truyện thay đổi rất lớn, trong cốt truyện thì qua mấy năm nữa Nguyên Sầm mới thu đồ đệ, người đồ đệ kia thích Nguyên Sầm, Nguyên Sầm thích nữ chính, sau đó nữ chính lại cùng nam chính Diễn Văn ở bên nhau, chỉ còn dư lại thầy trò Nguyên Sầm ảm đạm thần thương, một chuỗi thức ăn thật hoàn hảo.

Nàng cúi đầu nhìn ngọc giản thủy tinh ở trên người mình, sẽ không phải là nàng bị Nguyên Sầm thu làm đồ đệ đi?

Miên man suy nghĩ, Phong Tư Lạc cùng Phong Khanh Liên đột nhiên bay lên, bị ngọc giản thủy tinh đưa tới trước đài cao, hai cái ngọc giản thủy tinh chậm rãi bay đến giữa không trung, phiêu phù ở trước mặt Tư Hằng.

Tư Hằng cao giọng hỏi: "Phong Khanh Liên, ngươi có nguyện ý nhập vào Tư Khuê Phong của ta hay không? Nguyên Sầm sẽ thu ngươi làm đệ tử thân truyền, trở thành đại đệ tử thân truyền đời thứ ba mươi tám của Tư Khuê Phong."

Sự vui sướиɠ của Phong Khanh Liên cứng đờ trên mặt, nàng chớp chớp mắt mới nghe rõ Tư Hằng nói, chỉ là đồ tôn?

"Nếu ngươi không muốn, ngươi cũng có thể tự lựa chọn chủ nhân của ngọc giản khác làm sư phụ, tùy ngươi tâm ý là được." Tư Hằng nói.

Phong Khanh Liên chậm rãi cúi xuống, đem một tia không cam lòng kia tàng nhập đáy lòng: "Khanh Liên bái kiến sư tổ, bái kiến sư tôn." Tư Khuê Phong là nơi cường đại nhất của Côn Luân, bên ngoài hiển hách uy danh, làm đồ tôn của hắn cũng mạnh hơn nhiều so với đi tới ngọn núi khác.

Nguyên Sầm hư không nâng Phong Khanh Liên dậy, ngọc giản thủy tinh hóa thành ấn ký đệ tử thân truyền kim sắc, bay vào linh phủ Phong Khanh Liên.

Tư Hằng nhìn về phía Tư Lạc, nàng cau mày mang vẻ mặt hoảng hốt, hai mắt dại ra, rõ ràng là đang thất thần: "Phong Ti La."

Phong Tư Lạc đầy đầu đều là: Sao cốt truyện lại không giống nhiều như vậy, chẳng lẽ là ta đã đọc một cuốn tiểu thuyết giả sao?

Thanh âm của Tư Hằng đem nàng gọi về hiện thực, nàng trả lời: "Đến."

"Ngươi có nguyện ý nhập Tư Khuê Phong của ta hay không, ta đem thu ngươi vì......" Hắn nhớ hình như hơn hai trăm năm trước, nữ hài trước mắt này cười nói xinh đẹp, lời nói lại ấu trĩ vô cùng "Là chính ngươi nói tuyệt đối sẽ không thu nữ đệ tử thân truyền, vậy về sau nếu ngươi có thu, thì ngươi cùng nữ đệ tử thân truyền của người đều sẽ là tiểu cẩu", a, loại lời nói ấu trĩ này cũng mệt nàng nói được nghiêm túc như vậy.

Ý niệm trong đầu chỉ là chợt lóe qua, Tư Hằng tiếp tục nói: "Đệ tử ký danh."

Phong Tư Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, thiếu chút nữa sẽ phải trở thành một tiểu cẩu, may mắn may mắn. Bất quá nàng rất nhanh lại có chút khó chịu, thu nữ chính làm đệ tử thân truyền, thu nàng thì là đệ tử ký danh, đây là trần trụi khinh thường nàng đúng không?

Thôi, ai bảo tư chất của nàng xác thật không được, đệ tử ký danh thì đệ tử ký danh đi, tốt xấu có bối phận cao, tài nguyên khẳng định cũng nhiều như đệ tử khác.

Có lẽ nàng có thể nghĩ cách đem gia sản của Tư Hằng kéo trọc? Ngẫm lại như vậy, đột nhiên lại cảm thấy có điểm hưng phấn?

Xem nàng lại đang thất thần, Tư Hằng ngầm lắc đầu, xem ra thần hồn xác thật bị hao tổn rất nghiêm trọng, hiện giờ nàng choáng váng so với trước kia không ít, về sau phải tốn nhiều tâm tư hơn rồi.

Hắn không chờ nàng trả lời nguyện ý hay không, tay phải nhẹ điểm vào ngọc giản thủy tinh, ngọc giản thủy tinh nhanh như tia chớp bay về phía Phong Tư Lạc, cuối cùng hóa thành một cái ấn ký kim sắc, bay vào trong đầu Phong Tư Lạc.

Tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh cùng Hóa Thần ở đây: "!!!"

Tôn giả ngài lại chơi gì đó! Thứ ngài cho rõ ràng là ấn ký của đệ tử thân truyền, vì sao lại nói là đệ tử ký danh?

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Hằng: Ta nói là đệ tử ký danh, chính là đệ tử ký danh, các ngươi có ý kiến?

Tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh cùng Hóa Thần ở đây: Không dám không dám, ngài cao hứng là được.