Chương 4

Trái tim Phó Cảnh đập càng mau.

Thế nhưng lúc này, hắn hiểu rõ tim đập gia tốc đều không phải xuất phát từ kinh diễm hay nhất kiến chung tình.

Mà là hắn sợ hãi!

Tuy rằng, đoạn văn miêu tả bề ngoài, từ trước đến nay hắn đều bỏ qua không đọc;

Tuy rằng, trong sách không có tranh minh hoạ, hình dáng nhân vật chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng phong phú của người đọc.

Nhưng không biết vì sao, hắn lại cảm thấy thân phận của nam tử xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mắt này, chính là đại vai ác Quý Khải Minh làm người nghe tiếng sợ vỡ mật—— cũng là hung thủ thật sự gϊếŧ chết nguyên thân !

Thật tình cờ, hắn thế mà sẽ tại địa phương này đυ.ng phải đại vai ác.

Phó Cảnh theo bản năng xoay người, lại nghe được câu nói kế tiếp.

“Nơi này là đất tư nhân .”

Nghe vậy, Phó Cảnh dừng bước chân. Tiểu thuyết chó má miêu tả tam đại gia tộc quyền thế đến ngập trời. Đất tư nhân rộng hơn một ngàn héc-ta, lái xe cũng mất hơn phân nửa tiếng đồng hồ.

Nếu thế thì hắn còn muốn rời đi như thế nào?

Phó Cảnh không thể không quay người lại lần nữa, nhìn nam tử đang đứng: “Quý, Quý tiên sinh.”

Lông mày thanh niên tóc đen hơi nhướng lên.

Phó Cảnh: “Ta thật sự, thật sự, thật sự biết sai rồi! Ngài với Đường Giác Hiểu tiên sinh trời sinh một đôi, là ta không biết lượng sức mình. Ngài làm ơn tha ta đi.”

Thanh niên tóc đen cười cười: “Ngươi đang nói cái gì vậy?”

Hắn đang cầu xin tha thứ a!

Phó Cảnh nhìn không ra đối phương có ý tứ gì, tiếp tục nói: “Ngài bắt ta về đây, còn không phải là bởi vì ta theo dõi Đường Giác Hiểu sao. Ta thừa nhận, trước đó thật sự là ta đối hắn có một chút ý tứ. Nhưng ta bảo đảm một chút‘ ý tứ ’ này sẽ lập tức liền biến mất! Nếu ngài không muốn thấy mặt ta, thì ta sẽ lập tức lăn đi, lăn được bao xa thì lăn, như vậy có được không.”

Thanh niên tóc đen vẫn thong thả ung dung: “Nhưng ngươi làm sao biết được, ta là Quý Khải Minh?”

Phó Cảnh sửng sốt.

Quý Khải Minh đưa mắt xuống nhìn hắn: “Ngươi gặp qua ta?”

“Hay là, có người cho ngươi xem ảnh chụp của ta?”

Trên mặt thanh niên còn mang theo ý cười, nhưng không hề thấy được nửa phần cảm tình.

Phó Cảnh nuốt nước bọt.

Cuối cùng hắn đã hiểu .

Theo lý mà nói, không nên có người nhận ra Quý Khải Minh.

Nguyên tác nói Quý Khải Minh cực kỳ thần bí, không thích lộ diện, trước nay chỉ ở phía sau màn thao túng. Thậm chí nửa đầu cuốn sách đều chỉ nghe giọng chứ không thấy mặt .

Mà đa số người, chẳng sợ gặp được Quý Khải Minh cũng không nhận ra hắn. Còn có người sẽ bởi vì bề ngoài tuyệt mỹ hơi thiên nét mềm mại nữ tính của đối phương mà tỏ ra khinh thường. Đương nhiên, loại người này cuối cùng cũng sẽ chết thực thảm.

Tuy nhiên, chỉ mới lần đầu gặp mặt hắn đã nói chuẩn xác thân phận đối phương. Đại vai ác trời sinh tính đa nghi đương nhiên sẽ cảm thấy quái dị, nói không chừng còn hoài nghi hắn muốn tiếp cận mình.

Một điều không hay nữa là đại vai ác có thể nghĩ hắn là thuộc hạ của Quý Hằng mà đem hắn đi xử lý.

“Ta không có gặp qua ngài.”

Phó Cảnh quyết định giả ngu: “Nhưng nơi này chính là Quý trạch, ngài ở chỗ này tùy ý hành động, khí chất lại đặc biệt vô cùng như vậy, nên ta cho rằng ngài là Quý tiên sinh. Liền tính không phải ta, người khác khẳng định liếc mắt một cái cũng nhận ra ngài”

“Phải không.”

Quý Khải Minh nói, “Nhưng không quen biết ta còn nhận ra ta, ngươi là người đầu tiên.”

“Đấy là bọn họ mắt mù! Trên người ngài có khí chất của bậc vương giả. Không dối gạt ngài, ta vừa thấy liền nhịn không được muốn làm tiểu đệ của ngài, so với đại ca ta đều hơn.”

Phó Cảnh biết đối phương sở hữu một gương mặt thụ, nhưng đồng thời lại có một trái tim công. Cho nên cần tuyệt đối muốn tránh đi bề ngoài. Đó là điểm tuyệt đối không được đυ.ng đến.

“Hả?” Quý Khải Minh cười hỏi, “ Vậy ý ngươi là muốn ở lại làm thuộc hạ của ta?

Tuyệt đối không có!

Nhắc lại một lần.

Tuyệt, đối, không, có.

Phó Cảnh thiếu tiền thì thiếu thật, cũng nóng lòng muốn tìm một công việc. Nhưng còn chưa chán sống đến mức ở bên cạnh Diêm Vương khiêu vũ.

Hơn nữa, đối phương đột nhiên nói lời này, nếu nói là bị lời thổ lộ khoa trương vừa rồi đả động, chi bằng nói là đang thử.

Nếu hắn lập tức đáp ứng lời mời gọi này, không chừng đối phương sẽ cảm thấy chính mình quả thực có mục đích riêng, trực tiếp bắt lại nghiêm hình khảo vấn.

Trong sách nói Quý Khải Minh quyền thế ngập trời, đắc tội người cũng không ít. Mơ ước tánh mạng hắn cũng không là số ít nốt.

Cho nên Phó Cảnh lập tức từ chối.

“Ta, ta thực sùng bái ngài, nhưng năng lực của ta không đủ, chỉ có thể gây rắc rối cho ngài.”

“Ngươi muốn bao nhiêu tiền?” Quý Khải Minh, “Ta có thể cho ngươi gấp đôi ”

Phó Cảnh: “Không, ta……”

Quý Khải Minh: “Gấp ba.”

Phó Cảnh: “Ta thật sự không thể……”

Quý Khải Minh: “Năm lần?”

Phó Cảnh cứng họng.

Không phải vì hắn động tâm, mà vì hiện tại lương tháng của hắn là 0, gấp nhiều lần hơn nữa thì cũng chỉ là 0.

Hơn nữa, Quý Khải Minh hỏi điều này, có vẻ vẫn còn hoài nghi hắn làm việc cho người khác .

Hắn bình tĩnh lại: “Quý tiên sinh, thực cảm tạ lời mời của ngài. Nhưng ta thật sự cái gì cũng không hiểu. Nếu là đi theo ngài, khẳng định sẽ cho ngài thêm phiền.”

Hai bên cũng không nói thêm gì nữa, đêm tối lại lâm vào tĩnh lặng. Ngay khi Phó Cảnh đang do dự muốn nói chút gì đó, lại thấy Quý Khải Minh xoay người bước đi.

“Mong ngươi đừng hối hận ”

Ném xuống một câu này, thân ảnh hắn liền biến mất trong bóng tối.

Sân thượng trống không, chỉ còn cây xanh khẽ lay theo gió.

Phó Cảnh ngây ra.

Chính mình xem như đã tránh được một kiếp?

Tiếp đến, Phó Cảnh trốn ở Quý Trạch đến hừng đông, không có người nào tìm hắn.Thật không khỏi có chút cảm động.Thật ra, Quý Khải Minh cũng không hề bất cạn nhân tình, không hiểu lí lẽ như vậy.

Tuy rằng, cũng có thể là bởi vì đối phương hoàn toàn không đem hắn để vào mắt, tựa như một con sâu bọ có bóp chết bất cứ lúc nào.

Lúc bảy tám giờ, Tiểu Mã rốt cuộc tỉnh dậy, gọi điện thoại cho hắn, nói lập tức sẽ đến đón hắn.

Cuối cùng thì Phó Cảnh cũng an tâm.

Nhưng chợt nhớ ra nơi này là đất tư nhân, Tiểu Mã có lái xe đến cũng vào không được. Xem ra, kết quả vẫn là phải tự mình ra ngoài.

Phó Cảnh đã thức trắng đêm không ngủ, đấm đấm chính mình đầu gối .

Ai, đi thôi.

Nấp trong cây là lập loè ánh sáng đỏ của camera, theo dõi kịp thời chuyển động đối tượng. Lạnh băng màn hình chiếu đến bóng người đang rời đi, đem hết thảy thu thành hình ảnh.

Bên trong dinh thự.

“Bang bang.”

Hắc y nhân gõ hai tiếng. Sau khi nghe thấy tiếng đáp liền kính cẩn mở cửa.

Trong phòng tràn ngập thanh hương nhàn nhạt của hồng trà.

Thanh niên tóc đen ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm một quyển sách. Một tay khác khuấy muỗng bạc, nó va chạm với chiếc ly sứ, phát ra âm thanh giòn vang.

Thấy dáng vẻ thanh niên, hắc y nhân vô cùng lo lắng: “Tiên sinh, buổi tối ngài lại không ngủ sao. Nếu không, hôm nay vẫn là ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Thanh niên cũng không ngẩng đầu lên: “Chuẩn bị xong rồi?”

Hắc y nhân: “Dạ vâng. Xe đang ở bên ngoài chờ.”

Thanh niên đứng dậy: “Đi thôi.”

Hắc y nhân nhắm mắt đuổi theo đằng sau: “Tiên sinh. nhiều ngày ngài chỉ ngủ mấy giờ như vậy, ta thật sự lo lắng……”

Quý Khải Minh liếc nhìn hắn một cái.

Khi bị ánh mắt sắc bén kia đảo qua, hắc y nhân lập tức không dám lên tiếng. Cho đến khi bước tới đại sảnh.

“Còn có một việc.”

Hắn do dự nói, “Máy theo dõi biểu hiện người kia đã rời đi, thật sự không cần xử lý hắn ạ?”

Quý Khải Minh không đáp lời.

“Thứ lỗi cho thuộc hạ nói thẳng. Cho dù hắn thật sự cùng hai nhà kia không có quan hệ, cũng khó bảo toàn việc hắn sẽ không đem chuyện ngày hôm qua nói ra ngoài. Ta lo lắng sẽ gây trở ngại ngài……”

Quý Khải Minh bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi đi theo ta đã bao lâu?”

Hắc y nhân: “Gần một năm.”

“Một năm.” Quý Khải Minh dừng bước, quay đầu lại xem , “Quả thật là có chút dài quá, càng ngày càng có bộ dáng chủ nhân .”

Hắc y nhân sắc mặt trở nên trắng bệch.

Quý Khải Minh: “Kết quả thẩm vấn ngày hôm qua ngươi cũng nói cho cấp trên của ngươi?”

Sắc mặt người này càng tái nhợt, quỳ xuống: “Quý tiên sinh, ta sai rồi! Vị kia chỉ là lo lắng có người hãm hại hắn, châm ngòi quan hệ giữa ngài với hắn, tuyệt đối không có ý tứ muốn đối đầu ngài !”

Trong đại sảnh còn có rất nhiều người hầu, từ lúc Quý Khải Minh xuất hiện, tất cả họ đều lập tức dừng động tác trên tay. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ai cũng không dám ngẩng đầu dù chỉ một chút.

Quý Khải Minh rũ mắt, nhìn nam nhân đang quỳ gối trước mặt mình. Loại tư thế này hắn cũng không xa lạ. Khi còn nhỏ là hắn đối người khác làm. Mà sau khi lớn lên, lại là người khác đối với hắn.

“À, đừng lo lắng.”

Giọng nói Quý Khải Minh rất nhẹ nhàng.

“Chỉ là thời gian công tác quá dài, hẳn là nên cho ngươi nghỉ phép một thời gian.”

“Quý tiên sinh, Quý tiên sinh!” Hắc y nhân kinh hoảng thất thố, bò trên mặt đất, ôm lấy đùi Quý Khải Minh, “Là ta sai rồi, thật sự đã sai rồi. Là ta không nên thấy tiền sáng mắt! Nhưng ta thật sự không có bán đứng ngài, cấp ra đều là tình báo bé nhỏ không đáng kể. Ngài mới là cấp trên của ta! Tiên sinh, tha thứ ta, tha thứ ta!”

Quý Khải Minh tránh né nam nhân đυ.ng vào, cằm khẽ nâng: “Mang đi đi.”

Mặt khác, vài tên hắc y nhân lập tức hành động. Bọn họ ăn mặc tương tự người này, đều là một thân tây trang màu đen, đối với việc xử lý người đã từng đồng bọn không hề có một chút nào gọi là do dự.

Người này vẫn còn liều mạng xin tha, nhưng vẫn bị mang đi một cách vô tình.

Nói chung, kể từ hôm nay, dinh thự sẽ không bao giờ xuất hiện một người như vậy nữa.

Trong phòng lập tức khôi phục lại sự yên lặng, Quý Khải Minh rời đi.

Một lát sau, đám người hầu cuối cùng cũng có động tác. Bọn họ rất tự nhiên, như thể không nhìn thấy một màn vừa rồi xảy ra.

Ngoài phòng truyền đến tiếng động cơ xe đang chở chủ nhân rời đi.

Cho đến lúc này, mới có người thở dài nhẹ nhõm.

“Dọa ta sợ muốn chết.”

Bả vai một người hầu vừa tới không lâu sụp xuống.

“Lúc đầu, ta còn tưởng rằng Quý tiên sinh là người tốt, không nghĩ tới tàn nhẫn như vậy.”

Một người khác hỏi: “Ngươi sao lại cảm thấy vậy hả?”

“ Tiền lương cao a, phúc lợi cũng thực tốt. Tuy rằng quy củ kỳ kỳ quái quái.”

Ví dụ như không thể xem mặt chủ nhân; lúc chủ nhân ở nhà thì không thể bước vào phòng chủ nhân .

“Hơn nữa ta nghe nói mẹ kế hắn khi còn nhỏ đối đãi với hắn không tốt. Hiện tại sinh bệnh nằm viện, hắn vẫn luôn đến thăm, quan tâm bà ấy. Người hiếu thuận như vậy, khẳng định không phải là người xấu.”

“Ngươi nghe được ở đâu vậy?.” Người nọ líu lưỡi, “Ta nói với ngươi, Quý tiên sinh sở dĩ đi thăm Quý phu nhân, là bởi vì……”

Lời nói còn chưa dứt, liền bị tiếng ho nhẹ cắt ngang.

Hai người quay đầu lại nhìn, thấy nữ quản gia đứng ở phía sau không biết khi nào, vẻ mặt nghiêm túc đến dọa người. Hai người tức khắc im như ve sầu mùa đông.

Xe hơi màu đen dừng lại. Phía trước chính là bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa Quý gia, có tường trắng bao quanh, lại còn có phong cảnh tuyệt đẹp .

Mới vừa dừng xe lại, viện trưởng đã cùng vài y tá trưởng tiến lên chào đón, cung cung kính kính tiếp đãi người ở trong xe bước ra.

“Quý tiên sinh, để ngài đợi đã lâu.” Viện trưởng kính cẩn nói, “Mời ngài đi theo ta.”

Phong cách kiến trúc bệnh viện tư nhân này thật sự rất có tính nghệ thuật. Bên trong bệnh viện hiện đại thiết kế cả thang máy để đi lại.

Sau khi bước vào, viện trưởng lại ấn cái nút đi xuống.

Tầng B1, tầng B2…… Thẳng đến tầng cuối cùng .

Nơi này không có cửa sổ, chỉ có bức tường dài như vô tận. Trần nhà cực thấp, gần như muốn đυ.ng đến đỉnh đầu. Đèn hành lang luôn chiếu sáng cả ngày lẫn đêm, ánh đèn sáng kí©h thí©ɧ tròng mắt người khác. Chỉ là ở chỗ này một phút, liền cho người ta cảm giác áp lực đến hít thở không thông.

Viện trưởng đưa Quý Khải Minh tới trước một cánh cửa.

“Chúng tôi khống chế chuẩn lượng thuốc ngủ, bà ấy hẳn vẫn còn tỉnh. Xin ngài hãy cẩn thận.”

Quý Khải Minh đi vào phòng.

Ánh đèn bên trong phòng sáng giống ngoài hành lang, cũng phát ra màu trắng chói mắt. Căn phòng bố trí thật ra khá thoải mái. Giá tiền cao, sang quý tấm thảm, êm ái, mềm mại giường lớn, thiết kế tinh xảo tủ đứng.

Chỉ là không hề có một vật sống nào ở đây.

Ngay cả nữ nhân đang nằm trên giường lúc này cũng như con cá mắc cạn đang hấp hối. Bộ dáng cố hết sức hô hấp, sẽ không bao giờ còn là dáng vẻ ung dung hoa quý trước kia.

Viện trưởng kêu nàng: “Quý phu nhân, có người tới thăm ngài.”

Nữ nhân không chút phản ứng.

Quý Khải Minh: “Phu nhân, ta tới.”

Vừa nghe thấy giọng nói, nữ nhân như hồi quang phản chiếu, từ trên giường nhảy lên, đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm người tới.

Quý Khải Minh ngữ khí nhàn nhạt: “ Dạo này sao rồi? Bệnh tình có đỡ hơn chút nào không ?”

“Quý Khải Minh!” Quý phu nhân gào lên, muốn trực tiếp xông tới, lại bị hai gã hộ sĩ ấn xuống gắt gao .

Nàng liều mạng giãy giụa, "Kẻ điên này, nên được chữa bệnh chính là ngươi! Cẩu tạp chủng, lúc đó ta không nên mềm lòng đón ngươi trở về, hại cả nhà chúng ta !”

Nữ nhân liên tiếp phun ra những từ ngữ ác độc, Quý Khải Minh lại vẫn không hề động đậy.

Viện trưởng nhấc tay. Hộ sĩ lập tức hiểu ý, tiêm cho nữ nhân một liều thuốc an thần.

Biên độ Quý phu nhân giãy giụa càng ngày càng nhỏ. Cuối cùng không cách nào nhúc nhích, bị mạnh mẽ ấn trở về trên giường.

Chỉ có tròng mắt vẫn gắt gao dán chặt không rời Quý Khải Minh. Miệng động đậy, lại nghe không rõ bà ta đang nói cái gì.

Giống như một con cá sắp chết .

Nhìn nữ nhân điên cuồng trước mắt, đôi mắt Quý Khải Minh vốn đen tối không thấy đáy, thế nhưng mơ hồ lộ ra ánh sáng.

Hắn nhếch khóe miệng, tựa hồ là đang cười.

“Ngài quả thật là bị bệnh.”