Chương 1: Xuyên sách

Lần đầu edit, có gì sai sót mong mọi người góp ý.

----------------------------------------------

Đêm khuya, cảng biển.

Ánh sáng trắng của đèn pha đâm xuyên bóng tối, xuyên qua cả một cảng rộng lớn. Tuy là như thế, bờ biển vẫn như cũ có vẻ âm u và quỷ bí. Kho hàng bị vứt bỏ, từng cái từng cái xếp cạnh nhau, giống như những hũ tro cốt nặng trĩu. Đáng lý, một bến cảng âm trầm như vậy thì vốn không nên có người.

Nhưng đêm nay, lại có mấy chục bóng người vây quanh bờ biển. Vài người đàn ông cao lớn vây quanh một cái thùng sắt. Bê tông bên trong đắp đến kín mít, ở giữa bị kẹt một người. Dưới bả vai hoàn toàn bị bao phủ bởi bê tông, chỉ còn có cái đầu là lộ ra ngoài.

Người nọ mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn còn sống. Hắn không nhịn được giãy giụa, lại dùng sức, toàn bộ thùng sắt thuận thế ngã xuống đất "Phanh" một tiếng .

"Thành thật một chút".

Tên cao lớn đạp hắn một chân, tính toán đem thùng sắt nâng dậy.

"Đá xuống đi.”

Phía sau truyền đến một giọng nam khác. Âm sắc trầm thấp dễ nghe, lại vô cùng lương bạc.

Nghe vậy, vài tên cao lớn không chút nào do dự, một người một chân dẫm lên thân thùng .

“Con mẹ nó, các ngươi muốn làm gì, thật sự muốn gϊếŧ người!?”

Người trên mặt đất liều mạng vặn vẹo thân thể.

“Kẻ điên này, đại ca ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”.

Trong bóng đêm, khuôn mặt thanh niên cũng xem không rõ ràng lắm. Nhưng tự dưng lại cảm thấy biểu tình hắn lộ ra vài phần trào phúng.

Nam nhân: “Đại ca ta chính là người đứng đầu quản lý khu đất này. Ngươi muốn gϊếŧ ta, về sau ngươi sống không dễ chịu. Khuyên ngươi thức thời hiện tại thả ta, nếu không ——”

Hắn còn chưa nói dứt lời.

Người thanh niên ngồi xổm trước mặt hắn, lấy ra một chiếc điện thoại di động.

Màn hình để thẳng trước chóp mũi, trên màn hình hiển thị rõ người gọi đến. Nam nhân sắc mặt biến đổi. Đó là di động của hắn.

Một giọng nói mang theo sự hoảng loạn cầu xin khoan dung từ đối diện đầu dây bên kia truyền đến.

“Quý, Quý tiên sinh, ta không quen biết hắn. Hắn chỉ là một tên tay sai vặt quèn, ta cũng chưa nói chuyện được mấy câu. Ngài tùy ý xử trí, tùy ý xử trí!”

Sắc mặt nam nhân lúc này đã trắng bệch.

Thanh niên ấn tắt cuộc gọi. Âm thanh vang lên, văng vẳng tại nơi bến cảng rộng lớn.

Tiếp đến, thanh niên cầm điện thoại thẳng tay nhét vào miệng đối phương. Lại không chút nào để ý miệng của đối phương bị xé rách, tràn ra vết máu.

"Cầm lấy mang theo lên đường đi.”

Hắn đứng lên. Từ đầu tới cuối, ngữ khí không hề thay đổi dù một chút. Giống như người hắn đang gϊếŧ không phải là một con người, mà là một con con kiến hay con côn trùng có hại nào đó có thể tuỳ tiện dùng tay bóp chết.

"Ưʍ.. Ưm!”

Nam nhân trong miệng bị nhét đồ vật nên nói không nên lời, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Vài tên cao lớn dùng sức đạp, thùng sắt liền bị đá ra ngoài.

Một tiếng kêu cuối cùng nam nhân cũng không thể phát ra, thùng sắt theo một đường lăn xuống biển.

Bùm một tiếng vật rơi xuống nước.

Trừ bỏ tiếng vang do thùng sắt rơi xuống nước kia, bờ biển lại im ắng trở lại, không chút động tĩnh gì. Chỉ còn nghe thấy tiếng sóng biển cuồn cuộn, dồn dập đập về phía những tảng đá ngầm.

Cứ như vậy, một người liền lặng yên không một tiếng động biến mất.

“Quý tiên sinh.”

Đối mặt thanh niên, mới vừa rồi vài tên cao lớn còn hung thần ác sát lại đều trở nên cung kính, kính cẩn.

“Tên Phó Cảnh đã xử lý xong, nhưng là manh mối về Đường thiếu gia vẫn là không hỏi ra tới, vậy tiếp theo……”

“Phó Cảnh?”

“A,” thủ hạ giải thích, “Chính là cái tên vừa chết kia .”

Thanh niên không hề hứng thú mà “Ừ ” một tiếng, .

“Không vội.”

Mấy phút đồng hồ sau, bóng người nơi cảng biển biến mất. Ngay cả đèn pha cũng tối sầm.

Đêm khuya tĩnh lặng. Giống như từ lúc bắt đầu liền không có người tồn tại.

"Ông xã bá đạo của thiếu gia tiểu bạch thỏ"- chương 121.

Phó Cảnh mặt không cảm xúc mà xem xong một chương này. Cuối cùng "bộp" một cái mà khép lại cuốn sách, hít thở một hơi thật sâu, rồi đột ngột ném cuốn sách xuống sàn.

Hố cha a, hắn thế nào lại xuyên vào quyển sách rác rưởi này cơ chứ.!? Còn xuyên thành trùng tên trùng họ pháo hôi, một tháng sau liền sẽ chết. Thậm chí là bị chôn ở thùng sắt, sống sờ sờ chết chìm. Này rốt cuộc còn có nhân tính hay không hả!

Nguyên nhân gây ra sự kiện này cũng chỉ là Phó Cảnh thấy có công nhân đi làm lén đọc tiểu thuyết, đi đến tịch thu. Kết quả không chú ý dưới chân hạt dưa đầy đất , dẫn đến dẫm lên trượt chân. Cái gáy đập xuống đất liền đi đời nhà ma.

Một màn cuối cùng trước khi chết, chỉ nhìn thấy bìa mặt hoa lệ đến quỷ dị của cuốn tiểu thuyết đam mỹ trên cao rơi xuống, cuối cùng nện trúng mặt hắn.

Sau đó hắn hôn mê.

Một lần nữa tỉnh lại, phát hiện chính mình đang ở một căn phòng xa lạ, âm u chật chội, không biết đã bao lâu không dọn dẹp. Sàn nhà thì chất đầy bình rượu cùng túi đựng rác. Thậm chí, còn có thể thấy một con gián bước chân sang chảnh mà đi qua trong túi rác đó. Và bìa mặt cuốn tiểu thuyết đam mỹ hoa lệ còn nằm ở bên cạnh đầu hắn.

Đương nhiên, phản ứng đầu tiên của hắn chính là mình đang nằm mơ. Nhưng cơn đau ở ngón chân sau khi bị đâm làm hắn đánh mất cái này ý tưởng, lại cảm thấy chính mình là bị bắt cóc.

Vì thế hắn đã lục soát toàn bộ nhà ở. Hai mươi mét vuông phòng đơn, trừ bỏ rác rưởi chính là rác rưởi. Ví tiền tuỳ tiện đặt trên bàn, bên trong có vài tờ tiền, ngoại trừ mấy phiếu giảm giá thì còn danh thϊếp vịt, thứ duy nhất hữu dụng trong đó là thân phận chứng.

Sau đó hắn khϊếp sợ phát hiện, trên thân phận chứng này ảnh chụp cùng tên họ, thế nhưng cùng chính mình giống nhau như đúc. Nhưng là, Hoa quốc là địa phương quỷ quái gì, thân phận chứng cũng hoàn toàn không giống nhau.

Hắn cảm thấy mình bị người khác đùa dai. Manh mối, cũng chỉ có cái kia cuốn quỷ dị ngôn tình tiểu thuyết. Chẳng lẽ là cái gì kinh hồn cưa điện, muốn hắn chạy thoát mật thất ?

Vì thế hắn xem cái kia tiểu thuyết.

Trước lược bỏ bớt đi.

Tóm lại, trải qua mấy cái giờ tự mình hoài nghi, sau đó đập đầu xuống đất, hắn không thể không thừa nhận một sự thật. Chính mình đại khái là xuyên thư. Trong sách miêu tả cùng hiện thực hết thảy đều giống.

Thân phận chứng có hoa quốc đánh dấu, còn có di động một khắc không ngừng hiện ra tin nhắn trong khung chat, tất cả đều cho thấy rõ đây là một thế giới khác. Một nơi không có pháp luật, không có chính phủ, chỉ có tam đại gia tộc.

Chuyện xưa quay chung quanh Đường gia tiểu nhi tử cùng Thẩm gia nhị thiếu triển khai.

Hắn, Phó Cảnh cũng ở trong sách xuất hiện qua, nhưng chỉ là một cái tiểu pháo hôi. Thậm chí bởi vì mơ ước vai chính thụ mà bị đại vai ác xử tử trước mặt mọi người.

Hồi tưởng mới vừa rồi cốt truyện mà tâm như tro tàn. Nghĩ, chi bằng hiện tại mọi chuyện xong hết thì hắn còn được thống khoái một chút.

Đương nhiên, mặt trái cảm xúc này đó chỉ tồn tại vài phút. Phó Cảnh thực mau chóng điều chỉnh lại tinh thần, tính toán cho kế hoạch kế tiếp.

Đầu tiên, hắn cần hiểu biết thêm thế giới này, chải vuốt rõ ràng các mối quan hệ của nguyên thân. Tiếp theo là tránh đi cốt truyện, sống sót cho thật tốt. Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, hắn cần tìm được xuyên qua nguyên nhân, trở lại thế giới ban đầu.

Tuy rằng thế giới kia không ai chờ đợi hắn. Nhưng rốt cuộc hắn đã dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng mở được chuỗi mấy chục nhà hàng, cũng không thể bỏ xuống mặc kệ hết được.

Phó Cảnh lau mặt, đi đến kéo bức màn.

Hiện tại đang là ban ngày. Bên ngoài phòng chiếu vào ánh nắng, căn phòng âm u rốt cuộc lộ ra một chút ấm áp của nơi người ở.

Tuy nhiên, căn phòng cũng có vẻ trông càng bẩn thỉu. Phó Cảnh quyết định một bên quét tước, một bên tìm kiếm manh mối có ích.

Khăn trải giường không biết bao lâu không đổi, lộ ra vết ố vàng. Khi Phó Cảnh tháo khăn trải giường, lại từ phía dưới nệm tìm thấy mấy cái áo mưa dơ hầy. Hắn nôn mửa một cái, rồi vội vàng ném chúng vào túi đựng rác. Lại sờ sờ chính mình quần áo, vẫn như cũ là bộ quần áo đi làm. Chính mình hẳn là thân xuyên đi?

Nếu nguyên chủ không ở, kia hẳn là trao đổi?

Phó Cảnh lắc đầu, không hề nghĩ ngợi nhiều thêm nữa.

Trên giường đồ dùng sau khi lau sạch sẽ, liền bắt đầu rửa sạch án thư. Vứt bỏ ố vàng tạp chí, rửa sạch chén bàn đã để đấy không biết bao lâu.

Cuối cùng quét rác rưởi trên nền đất. Một giờ sau, căn phòng đã trông rực rỡ hẳn lên.

Vết bẩn vách tường tạm thời là không có biện pháp. Chỉ có thể chờ ngày nào đó đi ra cửa mua giấy dán tường.

Chẳng qua……

Phó Cảnh nhìn chằm chằm trước mắt lấy được đồ vật thở dài.

Ví tiền, di động, móc chìa khóa, bật lửa đã sắp dùng hết, cùng với hộp thuốc khô quắt. Không có thẻ ngân hàng. Toàn thân trên dưới tài sản không vượt qua 500 khối.

Nguyên thân thật đúng là cái rõ đầu rõ đuôi kẻ nghèo hèn.

Xem ra chính mình vừa phải tránh né cốt truyện, đồng thời, còn phải nghĩ cách đi kiếm tiền. Nếu không khi cốt truyện chưa đến, chính mình đã sớm chết đói rồi.

Phó Cảnh cầm lấy di động, xác nhận, so sánh tuyến thời gian nguyên tác .

Lúc đầu, hắn còn mong đợi lúc này nguyên thân còn không có nhận thức vai chính thụ, không đến mức làm ra những cái đó phát rồ hành động. Nhưng sau khi từ trong di động xem được những ảnh chụp lén, xem ra nguyên thân đã sớm bắt đầu thực thi kế hoạch.

Lúc này vai chính thụ cùng vai chính công ở đêm trước kết hôn, đang tình ý nồng đậm.

Đại vai ác Quý Khải Minh lên sân khấu khiến công cảm nhận được một tia nguy cơ. Nhưng ngại đối phương chưa ra tay, cũng không trước tiên truy cứu. Chỉ nghĩ đem hôn sự mau chóng hoàn thành.

Mà nguyên thân đúng là lợi dụng vai chính công lúc này sơ sẩy, giả thành người phục vụ đem thuốc ngủ trộn lẫn vào trong rượu. Chờ sau khi vai chính công ngủ, lại tìm cái vịt đỡ người về phòng khách sạn. Rồi lại cố ý báo tin cho vai chính thụ tới cửa tìm người, vừa vặn bắt gian trên giường.

Vì thế, nguyên thân là có thể mượn lúc an ủi thừa cơ mà xen vào.

Tuy rằng, sau đó nguyên thân cũng không thành công.

Bởi vì vai chính thụ rời nhà trốn đi, ai cũng không tìm thấy. Chờ lúc biết được tin tức, chỉ biết vai chính thụ đã bị đại vai ác bắt đi.

Nguyên thân vô cùng tức giận. Tốn công bận việc một hồi cuối cùng lại là làm áo cưới cho người ta. Bởi vì không cam lòng, mới có thể lẻn vào dinh thự Quý gia. Kết quả bị phát hiện, cuối cùng bị đá xuống nước.

Hồi tưởng lại chút cốt truyện, liền sẽ phát hiện nguyên thân chết hoàn toàn là tự làm tự chịu.

Chỉ cần hắn không hạ thuốc ngủ, không chủ động xuất kích, hoàn toàn từ bỏ chủ động gây sự, là có thể thuận lợi tránh đi đoạn cốt truyện này.

Nghĩ đến đây, Phó Cảnh nhẹ nhàng thở ra.

Kỳ thật cũng không có gì ghê gớm. Chỉ cần hắn không tìm đường chết, sẽ không cần phải chết.

Lòng yên tĩnh trở lại, bỗng có tiếng chuông di động vang lên.

Cuộc gọi hiện tên Tiểu Mã. Phó Cảnh do dự một chút, rồi không bắt máy.

Hắn cũng không nhớ rõ trong sách có nhân vật “Tiểu Mã” này.

Mà hắn lại nên như thế nào sắm vai nguyên lai “Phó Cảnh”? Rốt cuộc hai người tính cách khác biệt thật sự quá lớn.

Lúc tiếng chuông ngừng, lại nghe thấy di động chấn động.

Tiểu Mã truyền đến tin nhắn, là trực tiếp phát giọng nói.

“Phó ca, ngươi không phải nói hôm nay rất quan trọng sao, như thế nào không có tới? Say rượu?”

Phó cảnh bắt chước lịch sử trò chuyện nguyên thân ngữ khí: 【 ừ, mới vừa tỉnh. Chuyện gì 】

Tiểu Mã: “Ca, ngươi uống rượu nhiều đi, chuyện quan trọng như vậy mà có thể quên! Hôm nay chính là ngày lành để đi cướp tiểu mỹ nhân, chúng ta đã ở khách sạn.”

Cái gì, như vậy đột nhiên?

Phó Cảnh cả kinh. Không nghĩ tới mới vừa xuyên qua tới liền gặp màn nguyên thân hạ dược.

May mắn sự kiện còn chưa phát sinh, hắn còn có thời gian ngăn cản. Việc cấp bách là làm tiểu đệ này rút về, đừng làm cho vai chính công phát hiện.

Chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy tiểu đệ cười hắc hắc.

“Yên tâm đi ca, hết thảy có ta ở đây. Ngươi từ từ tới cũng không có việc gì. Ta trộm hạ thuốc ngủ, đã ngủ rồi. Tiểu mỹ nhân cũng hướng bên này đuổi đến. Không bao lâu, tiểu mỹ nhân chính là vật trong bàn tay ngươi .”

“Hắc hắc hắc.”

Phó Cảnh: “……”

Hắc hắc cái đại đầu quỷ nhà ngươi!