Khi rửa mặt chải đầu, Thanh Dụ liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết bầm tím trên cổ Lâm Diệu, vội la lên: “Công tử, có chuyện gì vậy?”
“Không sao, tìm cho ta một bộ quần áo có thể che đi.” Lâm Diệu sờ cổ của mình, thầm nghĩ Tần Chí tối hôm qua xuống tay thật sự rất tàn nhẫn.
Thanh Dụ lo lắng gật đầu, không ngờ bệ hạ lại khi dễ công tử như vậy. Công tử thật sự chịu khổ, may mà từ nay về sau bọn họ có thể vĩnh viễn trốn khỏi nơi này.
Hôm nay Lâm Diệu dùng tảo thiện
(đồ ăn sáng) như cũ. Sau khi dùng tảo thiện, lệnh cho Thanh Dụ xuất cung để mua một số đồ ăn vặt dân gian.
Thanh Dụ lúc đi thấp giọng dặn dò Lâm Diệu mọi việc cẩn thận: “Ta chờ công tử ở bờ sông Thanh.”
Tiễn Thanh Dụ đi, Lâm Diệu lại đi vào thư phòng, chuẩn bị mang theo bản phác thảo chạy trốn. Nhưng không ngờ đi vào xem, cả căn phòng không còn bức họa nào nữa, những bản phác thảo cậu giấu bên dưới mấy bức chân dung đã không còn nữa.
Lâm Diệu thoáng chốc tim đau như cắt, liền gọi người tới hỏi: “Những bức họa trong thư phòng của ta đâu?”
Người hầu thành thật trả lời: “Tối hôm qua người của Dưỡng Tâm Điện tới, nói những bức họa đó là quý quân đưa cho bệ hạ, sai người dọn đi rồi.”
Lâm Diệu cho người hầu lui xuống, giống như bị sét đánh. Tối hôm qua liền sai người dọn đi, Tần Chí phải vội vàng như vậy sao? Còn người dọn dẹp không nhìn kỹ sao? Cậu không nói rằng muốn đưa bản phác thảo cho Tần Chí.
Nghĩ đến những bản thảo mà mình cực khổ vẽ liền dã tràng xe cát như vậy, Tần Chí còn rất nhanh sẽ phát hiện, Lâm Diệu như chết tâm.
Chạy trốn, phải chạy trốn nhanh lên! Không thể lấy lại, nếu để Tần Chí phát hiện những phác thảo đó coi như xong!
Lâm Diệu vừa nghĩ vừa thu dọn hành lý của mình, giấu ở dưới áo choàng, lấy lý do đi dạo đi thẳng đến Vĩnh Hoa Điện.
Tần Chí lúc này hẳn là ở Thái Hòa Điện tổ chức đại điển truyền lư, không rảnh quan tâm cậu.
Lâm Diệu thuộc đường đi đến Vĩnh Hoa Điện. Vĩnh Hoa Điện hoang vu yên lặng, không có bóng người. Cậu nhảy vào giếng bỏ hoang, bỏ những tảng đá che dưới đáy và nhanh chóng chui vào đó.
Lối vào mật đạo nhỏ hẹp, do lâu ngày không được tu sửa, rất nhiều đá vụn đã đổ xuống.
Lâm Diệu nhìn chằm chằm đá vụn trên mặt đất, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, lần trước cậu tới đâu có nhiều đá vụn trên mặt đất như vậy?
Ý nghĩ này chợt lóe qua, Lâm Diệu cũng không nghĩ nhiều, ngay sau đó nhấc tảng đá đổ xuống, lấp kín lối vào. Cho dù Tần Chí phái người tìm được giếng bỏ hoang cũng không tìm thấy mật đạo.
Sau khi chặn xong lối vào, Lâm Diệu nhẹ nhàng thở ra. Cậu cởi bỏ áo choàng, trên lưng mang theo tay nải đi về phía trước, còn vui vẻ mà ngâm nga, lòng tràn đầy khao khát khôi phục tự do, hít thở bầu không khí trong lành.
Cũng vì điều này, sau khi rẽ vào một góc, đột nhiên nhìn thấy Tần Chí chống kiếm đứng ở nơi đó với vẻ mặt băng giá, Lâm Diệu đầu tiên nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác.
Cậu đứng tại chỗ, xoa mắt, Tần Chí ở đó, lại dụi mắt, Tần Chí vẫn ở đó.
Lâm Diệu lòng tràn đầy kích động vui sướиɠ tức khắc bị một chậu nước lạnh hất vào lạnh thấu tim.
Cậu trước tiên muốn chạy trốn, nhưng đường đi đã bị chặn, cậu căn bản không có cách nào chạy thoát. Huống hồ cậu cũng không có khả năng chạy thoát khỏi tầm tay Tần Chí.
Tần Chí cũng không biết đã ôm cây đợi thỏ bao lâu, ánh mắt hung ác, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Vẻ mặt y âm trầm, lạnh lùng mở miệng, giọng nói không có chút ấm áp: “Quý quân muốn nói cho trẫm, lần này ngươi cũng là trùng hợp thu dọn tay nải, trùng hợp đi vào mật đạo sao?”
Ánh mắt của Lâm Diệu lóe lên, vô số loại sách lược khẩn cấp lướt qua trong đầu cậu, lại đều bị gạt bỏ.
Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, cậu không lừa được Tần Chí.
Bởi vậy Lâm Diệu ngược lại thản nhiên, ngẩng đầu cười với Tần Chí.
Nụ cười của cậu lúc này hoàn toàn khác với mọi khi, lúc trước luôn mang theo chút thấp thỏm, lấy lòng, hiện tại lại là thoải mái, tự do, không sợ hãi.
“Việc đã đến nước này, ta không có gì để giải thích, tất cả đều như ngài chứng kiến.”
Tần Chí hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Diệu, ánh mắt kia như rất hận Lâm Diệu: “Ngươi tìm chết.”
“Có lẽ.” Lâm Diệu nhún vai, cười khổ nói: “Nhưng ta chưa từng nghĩ tới làm chuyện gì bất lợi đối với ngài hoặc Tần quốc, nể tình ta ở bên cạnh ngài lâu như vậy, hy vọng ngài có thể cho ta sảng khoái, ta sợ đau.”
Cậu không cảm thấy mình còn có thể sống sót, Tần Chí là hoàng đế, một câu là có thể quyết định sinh tử của người trong thiên hạ. Cậu lại lừa Tần Chí, đùa giỡn y vòng vo. Tội khi quân, thiên đao vạn quả* cũng không quá, cho cậu sảng khoái là được.
(*Hình phạt băm thành trăm mảnh)Lâm Diệu nghĩ đến đây liền nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong buông xuống.
Tần Chí lại đứng im thật lâu không nhúc nhích. Y cực kỳ chán ghét vẻ mặt nhắm mắt dưỡng thần của Lâm Diệu lúc này.
“Quý quân tự mình cùng trẫm hồi cung, hay là trẫm đánh ngất ngươi ép buộc mang về cung?”
Y nói nghiến răng nghiến lợi, Lâm Diệu nghe được sửng sốt. Tần Chí sẽ không gϊếŧ cậu?
Chết tử tế không bằng sống sót, Lâm Diệu đương nhiên cũng không muốn chết. Cậu vừa mới bất chấp tất cả nghĩ nhất định phải chết, hiện tại vẫn còn một con đường sống, cậu tất nhiên là phải nắm chặt cơ hội, bảo toàn mạng sống quan trọng hơn.
Lâm Diệu vội vàng nói: “Ta tự mình đi.”
Cậu cực kỳ phối hợp mà xoay người, đi hai bước, nhớ tới cái gì, lại mặt cứng đờ xoay người lại, thận trọng nói: “Lúc ta đi vào, lối vào vô tình bị sập, hiện tại con đường này không thể quay về.”
Tần Chí mặt không chút cảm xúc nhìn Lâm Diệu, giống như đã nhìn thấu lời nói dối của cậu.
Lâm Diệu sợ khó giữ được mạng nhỏ, nhanh chóng bổ sung nói: “Nhưng ta điều tra lối ra bí mật, đó là một ngôi nhà, ở một vị trí hẻo lánh, ít người ở, không dễ bị phát hiện, chúng ta có thể đi ra ngoài từ đó.”
Tần Chí cười như không cười: “Quý quân vì việc này thật sự là dốc hết sức lực, hao tổn tâm huyết a.”
Cổ của Lâm Diệu lập tức ớn lạnh.
Tần Chí lại lạnh nhạt nói: “Dẫn đường.”
Nói nhiều sai nhiều, Lâm Diệu quyết định câm miệng, thành thật làm một máy dẫn đường xứng chức.
Nhưng khi vừa đi về phía trước một đoạn, lại bỗng nghe được âm thanh kêu rên thống khổ.
Âm thanh là từ phía sau truyền đến. Lâm Diệu quay đầu, liền nhìn thấy Tần Chí đang cau mày, sắc mặt tái nhợt, đột nhiên phun ngụm máu.
Lâm Diệu lập tức giật mình, cẩn thận quan sát Tần Chí, đứng yên không dám nhúc nhích.
Sau khi Tần Chí hộc máu, sắc mặt cực kỳ khó coi, chống kiếm trên mặt đất, đi tới ven tường gian nan ngồi xuống, không định để ý tới Lâm Diệu.
Lâm Diệu nhìn Tần Chí đột nhiên phát tác, đau đớn khó nhịn, thấp giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Không sao chứ?”
Tần Chí cả người như bị mấy vạn con kiến
gặm nhấm, lửa giận cuồn cuộn, đau đớn muốn chết. Y không ngờ lại trùng hợp như vậy, đúng lúc này lại phát tác.
Xem ra hôm nay y đã định trước không thể đưa Lâm Diệu về.
“Ngươi cút đi.” Tần Chí khẽ mở môi, giọng nói khàn khàn, đè nén đau đớn quay cuồng.
Lâm Diệu không nói chuyện, sau một lúc lâu ngập ngừng lùi lại vài bước.
Tần Chí dựa lưng vào tường, từng hạt mồ hôi lớn lăn xuống vì đau đớn. Y thân mình lo chưa xong, không có ý định ngăn cản Lâm Diệu.
Lâm Diệu nháy mắt phản ứng lại, cất bước liền ra sức chạy về lối ra.
Cậu không biết Tần Chí đang xảy ra chuyện gì, nhưng đối phương lúc này hết sức gay go, không rảnh quan tâm cậu. Đối với cậu mà nói, hiện tại chính là cơ hội chạy trốn tốt nhất.
Cậu có thể nhân cơ hội chạy trốn, từ nay về sau xa chạy cao bay, sẽ không bị Tần Chí bắt trở về hoàng cung, cũng không còn bị Tần Chí trói buộc.
Lâm Diệu chạy trốn rất nhanh, cũng không quay đầu lại.
Tần Chí nhìn Lâm Diệu nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mình, trái tim chìm xuống đáy vực. Sau một lúc lâu cười đến mỉa mai.
Thích sao, yêu sao, tất cả đều là trò cười. Nếu y không chiếm được, vậy hủy diệt mọi thứ đi.
Cả người y thoáng chốc đều bị bao phủ bởi bạo lực giận dữ tột độ, chỉ muốn gϊếŧ chóc, hủy diệt hết thảy.
Đúng lúc này, ở cuối mật đạo trống trải, bóng dáng của Lâm Diệu lại đột nhiên xuất hiện một lần nữa.
Lâm Diệu vẻ mặt ảo não, bước chân lại không do dự, lập tức đi thẳng về phía Tần Chí.
Cậu vốn có thể rời đi, gần như chạy đến lối ra, nhưng không hiểu sao trong đầu lại luôn nhớ đến cảnh tượng lần đó bị Đỗ Miễn bắt đi, Tần Chí đã đến cứu cậu.
Tần Chí đã cứu mạng cậu, cậu đi rồi, Tần Chí có thể chết hay không? Lâm Diệu nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của Tần Chí, cảm thấy loại khả năng này rất cao. Nếu chết ở đây, thậm chí sẽ không có người nhặt xác. Cậu cũng thật sự không thể trơ mắt nhìn Tần Chí chết.
Tốt hơn là nên đưa Tần Chí đi ra ngoài, xác định y không nguy hiểm đến tính mạng rồi đi, coi như trả cho Tần Chí một mạng, Lâm Diệu nghĩ.
Sau này bọn họ liền không ai nợ ai.
Tần Chí không ngờ Lâm Diệu còn có thể trở về, gϊếŧ chóc điên cuồng gào thét trong lòng y chợt mạnh mẽ tạm ngưng.
Lâm Diệu ngồi xổm xuống, hỏi: “Ngươi còn có thể đi sao?”
Tần Chí lạnh lùng liếc cậu một cái, lúc trước một tiếng“Bệ hạ” “Ngài”, hiện tại ngay cả tôn xưng cũng không gọi.
A.
Lâm Diệu dựa vào Tần Chí không thể động cậu cũng không sợ y, hừ nhẹ nói: “Hiện tại là ngươi cầu ta, ngươi tốt hơn thái độ dễ chịu chút.”
Cậu nói xong nhìn Tần Chí, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái rốt cuộc đã giẫm được Tần Chí ở dưới chân.
Ai kêu Tần Chí trước kia không có việc gì liền doạ dẫm, ức hϊếp cậu. Cũng nên cho y nếm trải mùi vị bị bắt nạt.
Tần Chí mặc kệ cậu, chống kiếm đứng lên.
Lâm Diệu vốn định dìu y, thấy thế liền đi ở phía trước dẫn đường. Suy xét tình huống của Tần Chí, cậu còn cố ý bước chậm lại.
“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Bị thương à?” Lâm Diệu vẫn không nhịn được tò mò, vừa đi vừa hỏi.
Tần Chí trầm mặc, không thèm nhìn Lâm Diệu.
Lâm Diệu xoa cái mũi, biết Tần Chí có thể còn rất tức giận, nhưng là nhịn không được.
Đổi lại ở trong cung, cậu chắc đã sớm tìm mọi cách hống Tần Chí, nhưng mà hiện tại thời thế thay đổi, Tần Chí thế yếu, Lâm Diệu cũng lười dỗ y, thích giận thì tiếp tục giận đi.
Hai người liền như vậy một trước một sau đi chậm rãi về phía lối ra, không nói thêm câu nào trong thời gian đó.
Tần Chí cố nén đau đớn, trán đầy mồ hôi lạnh, đi lại vô cùng khó khăn.
Lâm Diệu thấy thế cũng rất không đành lòng, nghĩ thầm không cần thiết so đo với người bị hoạn nạn, liền duỗi tay muốn đỡ Tần Chí.
Không nghĩ tới khi cậu định giúp đỡ, Tần Chí lại nghiêng người tránh đi, trả lại cho Lâm Diệu ánh mắt hết sức ghét bỏ “Đừng chạm lão tử”.
Lâm Diệu bị ghét bỏ cực kỳ: “…………”
Không đỡ, thích làm gì thì làm đi!
Mật đạo rất dài, mặt đất mọc đầy cỏ dại, có thể thấy hoang phế nhiều năm. Hai người đi rồi dừng, mất gần một canh giờ mới đến lối ra mật đạo.
Lối ra mật đạo cũng đầy đá, nhưng Lâm Diệu đã sớm quen thuộc đường đi, nhanh chóng bước tới dọn dẹp những tảng đá chặn đường ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, hai người lại đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện cố tình đè thấp từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Người nói kia hình như cố ý tránh đến chỗ hẻo lánh này trò chuyện với nhau, lại không ngờ lại có người nghe trộm dưới đáy giếng bỏ hoang.
“Tần Chí bình thường đều ở trong cung, thừa dịp đi săn mà ra tay là thời cơ tốt nhất. Hắn tính tình kiêu ngạo, ỷ vào võ công cao cường, bên cạnh sẽ không mang theo người. Đến lúc đó ngươi vào bãi săn bố trí trước, ta sẽ phái người phối hợp với ngươi.”
“Ngài yên tâm, những người ta tìm đều là cao thủ, cho dù võ công Tần Chí có cao đến đâu, cũng tuyệt đối không thể chạy thoát.”
“Vậy là tốt rồi. Ngươi nhớ kỹ, lần hành động này chỉ cho phép thành công không được thất bại. Ngươi phụ trách giải quyết Tần Chí, chuyện khác không cần phải xen vào. Nếu nhiệm vụ thất bại, ngươi cũng không cần trở về gặp ta.”
“Thuộc hạ tuân mệnh. Trịnh tướng yên tâm, việc này lên kế hoạch từ lâu, sẽ tuyệt đối không chút sơ hở. Khi săn bắn, chính là ngày chết của cẩu hoàng đế Tần Chí kia!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tần Chí: trẫm chung quy làgiao phó sai người QAQBạo quân hù dọaDiệu Diệu, cái chết của cung nữ còn có một ẩn tình khác ~ Tôi sợ bị nói nên nhắc nhở hahahahaha