Cố Dư Sanh hoàn hồn, nhìn thoáng qua phương hướng Phó Tuân rời đi, thu hồi tầm mắt, đi lại chỗ nam nhân bên kia, sau khi đứng yên, mới cười trả lời gã:
“Không có gì, chỉ là gặp được một người quen.”
Lục Hoài cao hơn Cố Dư Sanh nửa cái đầu, khi nhìn về phía Cố Dư Sanh, con ngươi rũ xuống, có vẻ hơi lạnh nhạt, gã nghe Cố Dư Sanh trả lời, tầm mắt dừng lại trên người hắn một lát.
Quan hệ của gã và Cố Dư Sanh không thể nói rõ, thân mật hơn bạn bè bình thường một chút, nhưng cũng chưa từng nói rõ ràng với nhau.
Gã thích Cố Dư Sanh hiểu chuyện, thức thời, khi ở chung cũng thoải mái, chỉ có điều quan hệ xung quanh hắn tựa hồ có hơi loạn, ít nhất, gã từ trong miệng hắn nghe thấy hai chữ người quen này không dưới mười lần.
Gã im lặng một lúc lâu không nói chuyện, Cố Dư Sanh có hơi khó hiểu mà nhìn về phía gã, gã mới không nhanh không chậm mà thu hồi tầm mắt, tùy tiện trả lời, hai người sóng vai tiến vào ghế lô.
Phó Tuân cũng không biết chuyện xảy ra ở bên ngoài, nếu anh nhìn thấy Lục Hoài chắc chắn có thể nhận ra, người này trong trí nhớ nguyên thân chính là người yêu chính thức của Cố Dư Sanh, là vai chính công trong bộ tiểu thuyết này, cũng là tình địch của nguyên chủ.
Đây là một nhà hàng Trung Quốc, người vào đây phi phú tức quý, người phục vụ đều lại trãi qua huấn luyện chuyên nghiệp, tốc độ lên món rất nhanh.
Tốc độ ăn cơm của Phó Tuân không nhanh không chậm, lúc ăn cơm cũng rất có lễ nghi, chờ sau khi ăn xong, anh dựa lên ghế, ngước mắt liếc Đoạn Phong: “Nhìn anh làm gì?”
Đoạn Phong căn bản không ăn, trong lòng rất khó hiểu, lại không muốn nhắc tới Cố Dư Sanh trước mặt Phó Tuân, nghẹn nửa ngày, y mới nói một câu:
“Phó ca, anh còn chưa nói tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trong đầu Phó Tuân hiện lên tấm lưng gầy yếu của thanh niên, anh hơi nhíu mày lại: “Không còn chuyện gì khác?”
Đoạn Phong nghẹn họng, liền nghe anh nói: “Không còn chuyện gì khác thì anh về công ty đây.”
Anh nói xong liền đứng lên, cầm lấy áo khoác trên ghế để lên cánh tay, đúng lúc này, có một thứ rơi ra từ áo khoác, ánh mắt Phó Tuân hơi dừn lại, không để ý đến Đoạn Phong đang nói thầm một bên, khom lưng nhặt cái vòng tay màu bạc lên.
Đoạn Phong mắt sắc nhìn thấy: “Đây là cái gì? Tiểu tình nhân hôm qua tặng hả?”
“Phó ca, nếu anh vừa ý người nọ, khi nào dẫn ra gặp mặt anh em?”
Đoạn Phong nhìn sắc mặt của anh, thật cẩn thận mà thử thăm dò, mặc kệ là ai, đều tốt hơn so với Cố Dư Sanh, nếu Phó ca thật sự coi trọng người nọ, y làm huynh đệ dù thế nào cũng phải giúp đỡ bằng mọi giá.
Lần này, Phó Tuân không tránh mà đáp: “Ừm, qua đoạn thời gian này đã.”
Đoạn Phong kinh ngạc mà mở to hai mắt, y chỉ hỏi thử thôi, không nghĩ tới Phó Tuân thật sự đồng ý.
Phó Tuân không trở về cùng Đoạn Phong, để Đoạn Phong tìm người tới đón y, anh tự mình lái xe về nhà, nguyên thân ở cùng cha mẹ, đã sớm dọn ra ngoài ở, nơi ở thuyền xuyên nhất chính là một chung cư trong trung tâm thành phố, cách công ty rất gần, rất thuận tiện.
Thời điểm xe đi ngang qua M đại, anh nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt đen nhánh, nếu anh nhớ không lầm, Tô Quân Ngạn hẳn là học đại học ở đây.
(*M đại: đại học M)
Anh gõ gỗ ngón tay lên tay lái, nhìn xung quanh tìm chỗ đậu xe.
Mặc kệ như thế nào, vòng tay trong túi anh phải trả lại cho chủ nhân của nó.
Xem ra rất trùng hợp, anh vừa mới đậu xe lại liền nhìn thấy Tô Quân Ngạn từ tiệm cà phê trước cổng trường đi ra, nhìn quần áo vẫn là bộ buổi sáng mặc trước khi rời đi, bất quá chỗ vạt áo tựa hồ bị ướt, hõm eo trắng nõn như ẩn như hiện.
Phó Tuân híp híp mắt, nhướng mày nhìn qua, tâm trạng dường như không tốt lắm, nhìn ba lô trên vai cậu, Phó Tuân suy đoán, có lẽ bộ quần áo kia của cậu vẫn còn ở bên trong chưa lấy ra.
Phó Tuân nghĩ nghĩ, đoán được hơn phân nửa nguyên nhân, buổi sáng khi cậu rời đi, thời gian đã không còn sớm, tuy rằng hôm nay là cuối tuần, nhưng đối với Tô Quân Ngạn mà nói, hẳn là thời gian làm thêm, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại này, chắc là không thể giữ được công việc rồi.