Chương 3-1

Rất nhanh đã có người đem quần áo tới, Phó Tuân không quan tâm vẻ mặt ngạc nhiên của người mới tới, lấy quần áo xong liền đóng cửa lại, không để người đó nhìn thấy Tô Quân Ngạn.

Anh duỗi tay gãi gãi tóc, anh đứng ở cửa phòng tắm ném quần áo qua bên cạnh Tô Quân Ngạn, anh không nhịn được nhìn cậu một cái, cậu vẫn đang cúi đầu ngồi ở mép giường, Phó Tuân cũng không nói gì, cầm một bộ quần áo khác đi vào phòng tắm.

Từ trong trí nhớ, Phó Tuân biết, người này da mặt rất mỏng, có anh ở đó cậu chắc chắn sẽ không thay quần áo.

Chờ Phó Tuân từ trong phòng tắm đi ra, Tô Quân Ngạn đã thay quần áo xong, cậu mặc áo sơ mi trắng cài đến nút áo trên cùng, vạt áo được nhét vào quần tây màu đen, có thể mờ mờ nhìn thấy vòng eo, Phó Tuân liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt.

Tô Quân Ngạn khom lưng nhặt quần áo của cậu trên mặt đất lên, Phó Tuân không xen vào, anh ngồi trên sô pha mở điện thoại cúi đầu xem, từ góc nhìn của Tô Quân Ngạn, chỉ có thể thấy sườn mặt góc cạnh rõ ràng, lộ ra vẻ lạnh lùng cứng rắn.

Tô Quân Ngạn mím mím môi, đem quần áo của mình bỏ vào ba lô, cậu đứng thẳng dậy muốn rời đi, nhưng nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, cậu nhíu mày lại nhưng vẫn đứng đó.

Phó Tuân đang xem điện thoại, cũng không biết đang xem cái gì mà không chú ý tới cậu, vài phút sau Phó Tuân ném điện thoại sang một bên, dựa lên sô pha, dường như có hơi bực bội khó chịu.

Anh vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tô Quân Ngạn đứng ở đó, nghĩ tới hai người còn chưa ăn sáng, hỏi cậu: “Muốn ăn cái gì không?”

Tô Quân Ngạn mím môi, cậu không muốn cùng anh có quá nhiều giao thoa, ngón tay thon dài gắt gao nắm chặt một góc ba lô, lắc đầu: “Không cần.”

Dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Tôi phải đi rồi.”

Nói xong, cậu không nhìn Phó Tuân nữa, xoay người muốn rời đi.

Phó Tuân tùy ý gật gật đầu, anh có thể hiểu tâm trạng không muốn nhìn thấy anh của Tô Quân Ngạn, lập tức đứng lên mở miệng nói:

“Tôi tìm người đưa cậu đi.”

“Không cần.”

Tô Quân Ngạn từ chối rất kiên quyết, Phó Tuân nhún vai, ý bảo cậu cứ tự nhiên.

Một khắc cửa phòng bị đóng lại, Phó Tuân nhăn mày lại, cầm điện thoại lên nhìn tin tức trên điện thoại:

【 Đoạn Phong: Phó ca! Phó ca! Anh đâu rồi? 】

【 Đoạn Phong: Mau tới “Bóng đêm”, Cố Dư Sanh đang ở đây này! 】

……

【 Đoạn Phong: Phó ca, không cần tới nữa. 】

【 Đoạn Phong: Cố Dư Sanh được đón đi rồi. 】

【 Đoạn Phong: Phó ca, hôm nay anh định làm gì vậy? 】

Tin nhắn cuối cùng tựa hồ rất tò mò, Phó Tuân xem đến nhíu mày.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Đoạn Phong này là cái loại huynh đệ từ nhỏ đã mặc chung một cái quần, mà Cố Dư Sanh chính là người mà “anh” vẫn luôn theo đuổi.

Hắn và Cố Dư Sanh quen biết nhau ở đại học, đến bây giờ cũng đã sáu năm, tất cả mọi người đầu biết hắn thích Cố Dư Sanh, chỉ có mình Cố Dư Sanh là không biết gì.

Phó Tuân đối với chuyện này có hơi nghi ngờ, bởi vì trong trí nhớ nguyên chủ, mỗi lần hắn muốn từ bỏ không theo đuổi Cố Dư Sanh nữa, Cố Dư Sanh đều sẽ quan tâm hắn nhiều hơn, dẫn tới nguyên chủ cho rằng Cố Dư Sanh cũng thích hắn.

Phó Tuân nhướng mày, đối với mối quan hệ này nhẹ chậc một tiếng.

Đoạn Phong đối với chuyện hắn theo đuổi Cố Dư Sanh, vẫn luôn không tán đồng, đã khuyên hắn rất nhiều lần, nhưng bởi vì nguyên chủ rất kiên trì, Đoạn Phong nhìn không vừa mắt, cũng chỉ có thể lựa chọn giúp hắn.

Cho nên, lần này thấy Cố Dư Sanh, mới không ngừng gửi tin nhắn cho anh.

Phó Tuân cảm thấy, bây giờ Đoạn Phong chắc chắn đang cảm thấy rất kỳ quái, dù sao trước đây nếu anh có được tin tức của Cố Dư Sanh, chắc chắn đã sớm chạy tới nơi.

Phó Tuân nhìn thời gian Đoạn Phong gửi tin nhắn, hẳn là thời điểm anh đưa Tô Quân Ngạn tới khách sạn.

Anh híp mắt lại, đột nhiên mở miệng cười khẽ một tiếng, sau khi trả lời tin nhắn của Đoạn Phong, dựa theo ký ức gửi một tin nhắn đến cho trợ lý, bảo người tới đón anh.

……