Chương 12

Tô Quân Ngạn vẫn không nhịn được mà gật đầu.

Nhưng chính lúc này, điện thoại Phó Tuân bỗng nhiên reo lên, không khí vừa rồi còn khá tốt nháy mắt bị phá tan, khuôn mặt Tô Quân Ngạn nóng lên, ôm Cục Bông trên mặt đất lên, cúi đầu không để anh nhìn thấy mặt mình.

Phó Tuân nhìn màn hình điện thoại hiển thị hai chữ “Đoạn Phong”, trong lòng thầm mắng hắn một câu, không kiên nhẫn mà nghe điện thoại.

“Phó ca! Mau tới Bóng Đêm đi, hôm nay sinh nhật anh, bọn A Yến đã đặt một phòng ăn mừng sinh nhật cho anh rồi này.”

Phó Tuân nhếch khóe miệng: “Cậu biết chọn thời gian thật đấy.”

Đoạn Phong nghe ra ý châm chọc mỉa mai trong lời nói của anh, hắn không tức giận ngược lại có hơi buồn bực: “Phó ca, anh lại không có thú vui ban đêm, thời điểm hẳn là vừa lúc anh không có việc gì mà!”

Dừng một chút, hắn tựa như nhớ tới cái gì đó: “Đm!”

“Không phải chứ, Phó ca, anh vừa mới……”

Hắn bỗng nhiên ho khan hai tiếng, tựa hồ đi đến chỗ khác nói chuyện, tiếng ồn ào bốn phía đã nhỏ hơn lúc nãy:

“Vẫn là người lần trước sao?”

Phó Tuân cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, tầm mắt nhìn qua ly rượu thuỷ tinh trong suốt dừng lại trên người Tô Quân Ngạn, anh không chút để ý mà ừ một tiếng.

Bên kia lập tức nói: “Mau! Dẫn người đến đây đi! Phó ca, anh đã đồng ý với em rồi, sẽ cho em gặp mặt người nọ.”

Khóe miệng Phó Tuân xụ xuống.

Cho dù biết hắn có ý tốt, nhưng lại bị hắn phá hỏng chuyện tốt, anh vẫn muốn đập chết Đoạn Phong cho rồi.

Anh buông ly rượu xuống.

Tô Quân Ngạn đang đứng bên kia quầy rượu nhìn qua anh: “Anh phải ra ngoài sao?”

Hiển nhiên cậu đã cũng mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện của anh.

Phó Tuân gật đầu, vừa định bảo cậu thay quần áo, liền thấy cậu thả Cục Bông xuống đất.

Phó Tuân nhướng mày, có hơi ngoài ý muốn khi thấy cậu chủ động.

Tô Quân Ngạn mím mím môi, cầm lấy ba lô trên sô pha, nhìn về phía anh, nhẹ giọng dặn dò một câu: “Đừng uống nhiều rượu quá.”

Phó Tuân chậc nhẹ một tiếng, nhướng mày nói: “Em không đi sao?”

Tô Quân Ngạn “A” một tiếng, có hơi kinh ngạc: “Em cũng đi hả?”

Phó Tuân phì cười: “Bằng không thì sao? Em bắt anh đi một mình?”

Chẳng lẽ người khác sẽ để bạn trai đi uống rượu một mình?

Tô Quân Ngạn có phải tín nhiệm anh quá rồi hay không?

Đôi mắt Tô Quân Ngạn hơi sáng lên, cậu thật sự không nghĩ tới Phó Tuân sẽ dẫn cậu theo.

Người vừa gọi điện thoại tới, rõ ràng là bạn bè của anh ấy.

Anh ấy…… muốn dẫn cậu đi gặp mặt bạn bè của mình.

Tô Quân Ngạn lần đầu tiên ý thức được Phó Tuân nói “nghiêm túc” là thật sự nghiêm túc.

Phó Tuân bất mãn, trực tiếp chỉ vào quần áo Lưu vũ đem tới trên sô pha, nói: “Em đi thay quần áo đi.”

Tô Quân Ngạn ấp úng cầm lấy quần áo, liếc mắt nhìn anh, thấy anh lạnh mặt, cậu lại nhìn nhìn xung quanh, chần chờ đi vào phòng ngủ của Phó Tuân.

Phó Tuân nhéo nhéo giữa mày, cảm thấy có hơi đau đầu.

Anh có thể hiểu sự cẩn thận của Tô Quân Ngạn, nhưng vẫn không thể thích ứng với tính cách này.

Bất quá, anh cũng không cần Tô Quân Ngạn phải biểu hiện thật tốt, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời là được.

Anh không nghĩ nhiều nữa, cũng đi vào phòng ngủ.

Tô Quân Ngạn đang thay quần áo, vòng eo trắng nõn mảnh khảnh đập vào mắt, vạt áo ngay vòng eo lộ ra một mảnh da thịt, chỗ hõm eo vẫn còn vết bầm xanh tím.

Nhìn vết xanh tím kia, cho dù trong lòng Phó Tuân có nổi lên cảm xúc, cũng đã tiêu tán không còn lại gì.

Không ai là hoàn mỹ, chính anh cũng không tốt.

Tô Quân Ngạn đã đủ tốt rồi.

Tính tình mềm mại, nếu đổi thành người khác, căn bản chịu không nổi tính tình này của anh.

Anh đột nhiên tiến vào phòng, Tô Quân Ngạn sợ tới mức nhảy dựng, vội vàng kéo quần áo xuống: “Sao anh lại vào đây?”

“Thời gian không còn sớm nữa, anh cũng vào thay quần áo.”

Tô Quân Ngạn ấp úng không nói nên lời.

Phó Tuân khẽ thở dài, đi tới trước mặt người còn chưa kịp phản ứng, vòng tay ôm lấy eo đối phương, một tay đặt trên hõm eo, đem người đè lên giường, cúi đầu hôn xuống.

Tô Quân Ngạn bị hành động của anh làm cho ngốc luôn, nhất thời không biết có nên phản kháng hay không.

Phó Tuân chỉ hôn lướt qua, tựa hồ không hề xảy ra chuyện gì, anh đứng thẳng người dậy, đi đến tủ quần áo lấy một cái áo sơ mi thoải mái mặc vào, anh liếc mắt nhìn Tô Quân Ngạn còn đang ngơ ngác nằm ở trên giường.

Tô Quân Ngạn mặc áo sơ mi trắng rất đẹp, cho nên áo anh bảo Lưu vũ đưa tới vẫn là một cái áo sơ mi trắng.

Tuy rằng hiện tại là mùa hè, nhưng buổi tối vẫn rất lạnh.

Phó Tuân lấy một cái áo gió màu đen trong tủ quần áo ra, treo trên cánh tay, đến cạnh giường vỗ vỗ vào người còn đang nằm đó: “Đi thôi em.”

Tô Quân Ngạn ngơ ngẩn hoàn hồn, nhìn thần sắc Phó Tuân không có gì khác thường, cậu bất giác phồng má.

Nhưng cái gì cậu cũng không nói, cúi đầu đi theo anh ra ngoài.

Bên ngoài xác thật có hơi lạnh.

Một trận gió thổi qua, Tô Quân Ngạn nhíu mày mím mím môi dưới.

Bỗng nhiên, có một cái áo gió được khoác lên người cậu, thần sắc Phó Tuân vẫn nhàn nhạt như cũ: “Mặc vào đi em.”

Nói xong, anh để Tô Quân Ngạn đứng tránh gió cửa, còn anh thì đi lấy xe.

Áo gió là của Phó Tuân, Tô Quân Ngạn mặc vào có hơi lớn một chút, cậu gom quần áo lại, nhìn bóng dáng Phó Tuân, rũ mắt xuống.

Cậu đột nhiên cảm thấy không còn lạnh nữa.

Trong một phòng bao ở Bóng Đêm, Hứa Châu Yến câu cổ Đoạn Phong, hỏi hắn: “Cậu không gạt tôi chứ, Phó ca thật sự có người yêu?”

Hôm qua Đoạn Phong đã nói việc này ở trong nhóm, nhưng bọn họ đều không tin.

Phó Tuân có người yêu?

Trừ phi Cố Dư Sanh đồng ý ở bên anh.

Dù sao thì, vì Cố Dư Sanh, ngay cả nhà mình Phó Tuân cũng không ở mà dọn ra ngoài.

Mấy năm nay những chuyện Phó Tuân làm vì Cố Dư Sanh, bọn họ đều nhìn thấy hết, bởi vì bọn họ xem như cùng lớn lên với Phó Tuân, cha mẹ đều quen biết lẫn nhau, đều có chút giao tình với nhau, cho nên bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút bất mãn đối với Cố Dư Sanh.

Mọi người ai cũng không phải tên ngốc, Cố Dư Sanh muốn làm gì, bọn họ đều có thể nhìn ra được.

Phó Tuân chưa chắc không biết, nhưng anh lại tình nguyện.

Cho dù người khác nhìn không vừa mắt, cũng sẽ không lắm miệng.

Bất quá hiện tại nghe nói Phó Tuân có người yêu, mà người đó lại không phải Cố Dư Sanh, bọn họ có thể không kinh ngạc sao?

Ngày hôm qua nghe được từ miệng Đoạn Phong.

Hôm nay liền lập tức tổ chức tiệc mừng, thứ nhất là vì sinh nhật Phó Tuân, thứ hai cũng là vì thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của bọn họ.

Trong phòng có năm sáu người, đều là những người có quan hệ không tệ, bỗng nhiên có một người mở miệng:

“Hôm nay tôi đến chỗ miếng đất ở Bàn Vinh kia đã nhìn thấy Cố Dư Sanh.”

Trong phòng yên tĩnh một lát, Đoạn Phong cau mày mở miệng: “Lục gia muốn chen chân vào miếng đất đó?”

Cố Dư Sanh xuất hiện ở Bàn Vinh, khẳng định là vì Lục Hoài.

Kỳ thật những người này đối với Lục Hoài cũng không có cảm nhận gì, bất quá bởi vì Cố Dư Sanh mới không tiếp xúc nhiều với Lục Hoài, nhưng việc gì nên cùng Lục thị hợp tác cũng không cắt đứt.

Dù sao Phó Tuân cũng chưa nói gì, bọn họ cũng sẽ không tự cắt đứt lợi ích của mình.

Người vừa mới nói chuyện nhún vai: “Ai biết được.”

Hắn là đi chơi, chỉ là khi thấy người quen nên mới nhớ rõ.

Khi mọi người đang nói chuyện, cửa phòng bị mở ra, Phó Tuân đi vào, đi theo phía sau anh là Tô Quân Ngạn.

Trên người Tô Quân Ngạn vẫn mặc áo gió của anh, áo gió dài che đến đầu gối, cậu mang giày thể thao, lộ ra một đoạn mắt cá chân tinh tế.

Đoạn Phong chưa kịp chú ý tới người nọ là ai, chỉ vừa nhìn thấy cái áo gió kia, đã bị sặc rượu ho không ngừng.

Quần áo của Phó Tuân phần lớn đều là đặt làm riêng, Đoạn Phong thân quen với Phó Tuân nên có thể nhận ra.

Hắn biết Phó Tuân tuyệt đối không phải loại người tùy ý đem quần áo của mình cho người khác mặc.

Cho nên, đây là…… để tâm?