Chương 11

Tô Quân Ngạn gật đầu, Phó Tuân có hơi kinh ngạc, lại dường như trong dự kiến.

Dù sao trừ buổi sáng hôm qua, thái độ Tô Quân Ngạn đối với anh vẫn luôn không quá bài xích.

Người nọ cúi đầu, hình như có hơi thất thần.

Phó Tuân cảm thấy cổ họng có hơi ngứa, anh cầm ly lên uống một ngụm nước, đè ngứa ngáy trong lòng xuống.

Anh bỗng nhiên nói: “Dọn đến chỗ anh ở nhé?”

Tô Quân Ngạn đột nhiên hoàn hồn.

Cậu trừng lớn đôi mắt nhìn về phía nam nhân: “Chuyện, chuyện này có nhanh quá không?”

Tuy rằng cậu chưa từng yêu đương, nhưng cũng nhìn thấy những người bên cạnh yêu đương, cho nên cậu cũng biết được đại khái yêu đương không thể nhanh như vậy.

Phó Tuân lại uống một ngụm nước.

Anh nhíu mày: “Em không muốn? Thôi vậy.”

Anh là một người khá dân chủ.

Ít nhất không bá đạo.

Tuy rằng anh chưa từng chính thức yêu đương, nhưng tóm lại sự tôn trọng nên có anh vẫn sẽ cho.

Tô Quân Ngạn hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn nuốt xuống, không nói gì.

Tâm tình Phó Tuân không tệ, ánh mặt trời chiếu vào mặt anh, ánh nắng chiếu lên làm anh trông có vẻ nhu hòa.

Tô Quân Ngạn nắm chặt cái muỗng trong tay, mờ mịt lại cẩn thận mà nhìn người trước mặt.

Anh đang mặc tây trang, lúc này đã cởϊ áσ khoác ra, bên trong là một cái áo sơ mi trắng giống cậu.

Nhưng người trước mắt sống lưng thẳng tắp, bả vai rộng lớn vững chãi, một cái áo sơ mi trắng vô cùng đơn giản được anh mặc thập phần đẹp đẽ.

Áo sơ mi bị cởi bỏ hai cúc trên cùng nhìn có vẻ tùy ý, hơi lộ ra l*иg ngực màu đồng được giấu bên dưới lớp áo.

Ánh mắt Tô Quân Ngạn nhìn xuống dưới lại bị mặt bàn chặn ngang tầm mắt.

Cậu đột nhiên hoàn hồn, ý thức được chính mình vừa mới nhìn cái gì, đột nhiên mặt có hơi đỏ lên.

Phó Tuân thấy cậu bỗng nhiên đỏ mặt, có hơi khó hiểu mà nhướng mày.

Nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Anh hỏi cậu: “Lát nữa chuẩn bị làm gì?”

Tô Quân Ngạn lại ăn một miếng bánh mới nhỏ giọng nói:

“Em muốn đi tìm việc làm thêm.”

Phó Tuân cho rằng chính mình nghe lầm. Anh nghiêng nghiêng lỗ tai, lại hỏi một câu: “Em nói cái gì?”

Tô Quân Ngạn mím môi dưới, nhìn anh một cái lại nhỏ giọng lặp lại: “Em muốn đi tìm việc làm thêm.”

Phó Tuân chậc nhẹ một tiếng.

Nâng mắt lên nhìn về phía cậu.

Phó Tuân có ngũ quan tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, con ngươi cũng thập phần đẹp đẽ, tầm mắt dừng trên người Tô Quân Ngạn.

Tô Quân Ngạn nghĩ tới bây giờ anh là bạn trai của cậu. Bỗng nhiên có hơi mặt đỏ.

Nhưng cậu vẫn ấp úng mà nói: “Nếu em không tìm việc làm thêm, học kỳ sau sẽ không có tiền đóng học phí.”

Phó Tuân nhíu mày, lúc này mới nhớ tới, nội dung quyển tiểu thuyết kia trong trí nhớ, thân thế Tô Quân Ngạn tựa hồ không tốt lắm, nhưng trong tiểu thuyết cũng không có nói tỉ mỉ.

Anh giật giật yếu hầu, thấp giọng nói:

“Em vừa đi học vừa đi làm thêm, còn có thời gian để yêu đương sao?”

Anh không nghĩ sẽ đem Tô Quân Ngạn nhốt trong một vùng trời nhỏ bé.

Chỉ là hiện tại Tô Quân Ngạn tìm việc làm thêm hiển nhiên là không có tiền đồ gì để mà phát triển.

Tô Quân Ngạn bị anh hỏi đến nghẹn lời.

Sau khi tan học, lại đi làm thêm, dường như thật sự không có thời gian yêu đương.

Phó Tuân nheo nheo mắt: “Không bằng em tới công ty bọn anh thực tập đi.”

Tô Quân Ngạn theo bản năng mà từ chối: “Không cần đâu!”

Đợi đến khi nhìn thấy Phó Tuân lại nhăn mày, Tô Quân Ngạn mới cúi đầu xuống.

Cậu không muốn đến công ty của Phó Tuân thực tập.

Tuy rằng Phó Tuân đại khái cũng đoán được tâm tư của cậu. Nhưng anh lại không hiểu sao cậu lại có suy nghĩ kỳ quái như vậy?

Rõ ràng hai người có người yêu của nhau, tại sao phải phân rõ ranh giới?

Anh nói: “Anh hiện tại là bạn trai của em.”

Tô Quân Ngạn “A” một tiếng, mặt liền đỏ lên, khó hiểu mà nhìn anh.

“Nhất định phải phân rõ ranh giới như vậy sao?”

“Anh không nỡ để bạn trai mình chịu khổ, như vậy cũng không được sao em?”

Phó Tuân hỏi liền hai câu, làm Tô Quân Ngạn cứng họng không nói lên lời.

Nhưng cậu lại cảm thấy ấm áp trong lòng.

Cho dù cậu biết chuyện này bất quá chỉ là chuyện nhỏ không tốn chút sức lực nào đối với Phó Tuân.

Tô Quân Ngạn không phải muốn phân rõ ranh giới với Phó Tuân, chỉ là sợ người khác sẽ nói…… Một vài lời nói không mấy tốt đẹp.

Nếu Phó Tuân biết suy nghĩ của cậu, nhất định sẽ nói cho cậu biết, cho dù cái gì cậu cũng không cần, người khác cũng vẫn sẽ nói ra nói vào.

Tô Quân Ngạn có hơi chần chờ: “Nhưng mà……”

Phó Tuân nhướng mày: “Hửm?”

“Không, không có gì đâu anh.”

Tô Quân Ngạn nắm chặt cái muỗng, đem lời nói đều nuốt xuống.

Phó Tuân trực tiếp đưa Tô Quân Ngạn về căn hộ ở trung tâm thành phố, mới vừa tiến vào nhà, liền có một cục lông xù xù bổ nhào vào bên chân, Phó Tuân lúc này mới nhớ tới, cả một ngày nay con mèo này không được ăn cái gì.

Lúc này Tô Quân Ngạn so với hôm qua, đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Kỳ thật là cậu vẫn còn hơi ngại, nhưng cậu cũng đã cố gắng hết sức thả lỏng.

Phó Tuân làm người tùy ý, tìm kiếm ký ức trong đầu, rốt cuộc cũng tìm được thức ăn cho mèo, anh liền đổ thức ăn ra bát cho nó.

Tô Quân Ngạn ngồi xổm một bên, nhìn Cục Bông liếʍ thức ăn.

Phó Tuân kéo kéo khóe miệng, không hiểu cảnh này có cái gì đẹp mà nhìn.

Anh không quản cậu nữa, chỉ là nhìn thời gian đã sắp 6 giờ chiều, anh liếc mắt nhìn người ngồi xổm trên mặt đất một cái, sau khi gửi tin nhắn về nhà cho cha mẹ xong, anh lại gọi điện thoại cho trợ lý.

Tô Quân Ngạn không chú ý tới anh, cậu vẫn đang nhìn Cục Bông liếʍ thức ăn.

Phó Tuân trực tiếp vào thư phòng, chờ đến khi cửa nhà bị gõ vang, Tô Quân Ngạn sửng sốt nhìn xung quanh không thấy Phó Tuân đâu, cậu mím mím môi dưới, chạy tới mở cửa.

Lưu Vũ không nhìn người mở cửa đã mở miệng: “Phó tổng……”

Chưa kịp nói xong đã phát hiện người mở cửa cư nhiên không phải Phó Tuân.

Lưu Vũ nhìn khuôn mặt thanh tú của thanh niên trước mặt, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, rốt cuộc cũng biết Phó tổng chuẩn bị quần áo cho ai, hắn đè sự tò mò xuống đáy lòng, thong dong mà cười mở miệng:

“Xin chào, tôi là trợ lý của Phó tổng.”

Tô Quân Ngạn nghe hắn nói vậy, liền đoán được thân phận của hắn, cậu vội tránh qua một bên nhường đường cho hắn vào nhà:

“Anh vào đi.”

Phó Tuân nghe thấy động tĩnh liền đi ra.

Thấy Tô Quân Ngạn ngại ngùng đứng đó, anh nhíu mày: “Đồ đưa đến rồi thì trở về đi.”

Lưu Vũ bỏ túi đồ xuống, mắt nhìn thẳng rời đi.

Mắt thấy hắn đi rồi lúc này Tô Quân Ngạn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Phó Tuân nhìn thấy thì hơi mím môi cười, anh liếc mắt nhìn Tô Quân Ngạn, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên đôi chân của cậu.

Tạm dừng một lát, anh mới thu hồi tầm mắt.

Anh cũng không còn tâm trạng làm việc nữa.

Anh tiến đến gần phòng bếp, nơi đó có một quầy rượu.

“Uống rượu không?” Anh hỏi.

Sắc trời bên ngoài đã tối đen, anh bậc đèn lên, ánh sáng ấm áp chiếu sáng khắp căn nhà.

Uống chút rượu vào không khí giữa hai người tự nhiên sẽ thay đổi.

Ngoài mặt anh nói rất thản nhiên, tựa hồ chỉ đơn giản là muốn uống rượu thôi. Nhưng động tác của anh lại ám chỉ rất rõ ràng.

Ít nhất, Tô Quân Ngạn mơ hồ đoán được tâm tư của anh.

Tô Quân Ngạn cảm thấy trái tim đập nhanh kịch liệt.

Cậu nhẹ nhàng nuốt nước miếng, hầu kết chuyển động lên xuống.

Cổ họng cậu không khỏi ngứa ngáy nhưng lại không muốn ho.