Chương 10

M đại.

Phó Tuân dừng xe dưới bóng cây dương bên phải.

Anh kéo cửa sổ xe xuống, hơi nghiêng mặt qua, vừa vặn nhìn về phía cổng lớn M đại.

Người đến người đi.

Đều là bộ dáng hai mươi mấy tuổi.

Phó Tuân châm một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, chậm rãi hút một hơi.

Kỳ thật trước khi anh xuyên qua cũng mới hai mươi bảy tuổi.

Tuổi của nguyên chủ còn nhỏ hơn anh, mới hai mươi bốn tuổi.

Anh rũ mắt, không nhìn những người đó nữa, anh luôn cảm thấy chính mình cùng những người này không hợp nhau, có chút khoảng cách.

Thời điểm anh chơi bời quậy phá, mới mười tám tuổi.

Sau đó anh bị tai nạn giao thông, nhìn thấy ba mẹ khóc đến không ra hình người, anh mới bừng tỉnh ngộ.

Sau khoảng thời gian đó, anh mới bắt đầu an an ổn ổn mà sống.

Diện mạo của anh rất đẹp, gia thế cũng rất tốt, kỳ thật xung quanh anh không thiếu những sinh viên như vậy.

Ít nhất thời điểm đến hội sở, trong phòng luôn nhìn thấy một hai người.

Điếu thuốc cháy hết anh mới ném tàn thuốc vào gạt tàn ở trong xe, hơi nhíu mày hướng ra cửa sổ nhìn thoáng qua.

Không thấy bóng dáng Tô Quân Ngạn đâu.

Anh lấy điện thoại ra, tin nhắn cuối cùng là của Tô Quân Ngạn.

【 …… Được. 】

Thời gian từ công ty đến M đại, cộng thêm thời gian anh chờ ở đây, đã qua nửa tiếng đồng hồ.

Anh nhập một tin nhắn lên điện thoại.

【 Đang ở đâu? 】 không gửi mà xóa đi.

Lại đợi thêm nửa tiếng nữa.

Hai đầu lông mày của Phó Tuân đã nhíu chặt lại, nét mặt hiện hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

Ngón tay anh chạm vào màn hình điện thoại.

Hiện tại là 3 giờ 29 phút chiều, anh gõ gõ mặt sau điện thoại, định chờ đến 3 giờ rưỡi.

Có vẻ như anh bị cho leo cây rồi.

Tâm tình Phó Tuân có hơi bực bội.

Buổi trưa anh không ăn cơm, vốn dĩ định đi ăn cùng Tô Quân Ngạn.

Đã đến giờ 3 giờ rưỡi rồi mà trước cổng M đại vẫn như cũ không thấy bóng dáng cậu.

Tròng mắt Phó Tuân lạnh lùng, cảm thấy không còn thú vị nữa.

Nếu người ta đã không hiếm lạ, anh cũng không cần quá mức vội vàng.

Anh chuyển động ngón tay, dự định xóa số điện thoại của Tô Quân Ngạn.

Ngay lúc anh sắp nhấn xác nhận, giao diện điện thoại đột nhiên thay đổi, tiếng chuông cuộc gọi vang lên, trên trên màn hình hiện thị tên người gọi là “Tô Quân Ngạn”.

Phó Tuân nheo nheo mắt, cười nhạo.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía cổng M đại, Tô Quân Ngạn mặc một cái áo sơ mi màu trắng, đôi chân thon dài thẳng tắp giấu sau lớp quần jean, cậu khom lưng thở dốc, một tay ôm sách, một tay khác cầm điện thoại để ở bên tai.

Cậu nôn nóng nhìn khắp nơi, như đang tìm kiếm ai đó.

Sắc mặt cậu hơi chút phiếm hồng, Phó Tuân hơi nhướng mày, cuối cùng vẫn bắt máy.

Điện thoại vừa mới chuyển tiếp, bên kia liền truyền đến tiếng thở dốc và giọng nói sốt ruột của Tô Quân Ngạn:

“Phó Tuân, tôi, tôi bị thầy giáo gọi lại, anh…… Anh đang ở đâu?”

“Đi về phía trước, rồi nhìn qua bên phải.”

Thần sắc Phó Tuân nhàn nhạt, cảm xúc trước đó đã dịu xuống, lúc này lại nhìn thấy Tô Quân Ngạn, trong lòng cũng không còn gợn sóng nữa.

Tô Quân Ngạn rốt cuộc nhìn thấy xe của anh, là chiếc hôm qua đưa cậu về kia.

Cậu mím chặt môi, chạy nhanh qua.

Cậu chạy đến trước cửa sổ xe, nam nhân bên trong bình tĩnh lãnh đạm nói: “Qua bên kia.”

Tay cầm ba lô của Tô Quân Ngạn hơi khẩn trương.

Cậu đi vòng ra sau xe, ngồi vào ghế phụ.

Phó Tuân không nói gì, thấy cậu lại quên cài dây an toàn, cũng không có phản ứng, trực tiếp khởi động xe, lái về hướng nhà hàng gần nhất.

Sáng nay anh ăn sáng lúc 8 giờ, sau đó bận rộn cả một ngày, cũng chỉ uống một ly cà phê.

Còn ở chỗ này đợi cậu một tiếng đồng hồ.

Đã hao hết kiên nhẫn của anh.

Trong xe quá mức yên tĩnh, Tô Quân Ngạn có hơi bất an, cậu chần chờ trong chốc lát, cúi đầu nhẹ giọng nói:

“Xin lỗi, để anh đợi lâu.”

Phó Tuân không nhìn cậu mà chỉ nhìn đường: “Cậu nên gửi tin nhắn cho tôi.”

Tô Quân Ngạn vội vàng giải thích: “Thầy bất ngờ tìm tôi, tôi không kịp gửi.”

Chơi điện thoại trước mặt thầy cô không tốt lắm. Cậu cũng không nghĩ tới sẽ nói chuyện lâu như vậy.

Rốt cuộc nhìn thấy một nhà hàng quen thuộc, anh tìm chỗ đậu xe lại, anh cởi dây an toàn, không có tiếp tục đề tài đó nữa.

Vừa muốn mở cửa xuống xe, dư quang thoáng nhìn thấy bộ dáng mất mát hối hận của Tô Quân Ngạn.

Anh mở rộng cửa xe ra, đột nhiên nói:

“Hôm nay là sinh nhật tôi.” Anh nói không chút để ý.

Anh quả thật không mấy để ý, sinh nhật của anh và nguyên chủ cũng không cùng một ngày, chỉ là sinh nhật nguyên chủ mà thôi.

Nhưng mà Tô Quân Ngạn cũng không biết điều này.

Cậu đột nhiên hơi khẩn trương, lại có chút áy náy:

“Xin lỗi, tôi, tôi không biết……”

“Xuống xe đi.” Phó Tuân bỗng nhiên nói.

Anh thật sự đang rất đói bụng.

Cũng không muốn nói chuyện với cậu ở đây.

Tô Quân Ngạn nghe lời theo anh xuống xe, ba lô bị cậu để lại trong xe.

Chú ý tới điểm này, Phó Tuân rũ mắt, trong mắt rốt cuộc cũng có ý cười.

Tô Quân Ngạn đi theo anh vào nhà hàng, nhíu mày hỏi: “Anh còn chưa ăn cơm hả?”

Thời điểm anh gửi tin nhắn cho cậu cũng đã 14 giờ rồi, Tô Quân Ngạn không nghĩ tới giờ này rồi mà anh còn chưa ăn cơm.

Phó Tuân cầm thực đơn, không để vào tai lời cậu nói, tùy ý gật gật đầu, lấy bút chọn vài món ăn, mới ngẩng đầu hỏi cậu:

“Cậu muốn ăn gì không?”

Tô Quân Ngạn lắc đầu: “Tôi ăn rồi.”

Phó Tuân nhớ kỹ chuyện hôm qua, cũng không khuyên cậu nữa.

Anh đưa thực đơn cho phục vụ rồi chỉ vào Tô Quân Ngạn, nói: “Cho cậu ấy một phần tráng miệng.”

Tô Quân Ngạn mở to đôi mắt, vừa muốn lắc đầu từ chối, liền thấy Phó Tuân liếc cậu một cái.

Tô Quân Ngạn tức khắc im lặng, yên tĩnh mà ngồi đó.

Đồ ăn được đem lên rất nhanh.

Phó Tuân chỉ gọi bốn món ăn, cũng là vì Tô Quân Ngạn đang ở đây.

Anh nhớ rõ bộ dáng Tô Quân Ngạn hôm qua đến mì cũng không nỡ lãng phí, cũng không có gì, chỉ là lúc chọn đồ ăn anh theo bản năng chỉ chọn vài món.

Có thể là sợ lại ăn quá nhiều.

Phó Tuân không chút để ý mà nghĩ.

Anh gắp một miếng thịt ăn với một chén cơm, cảm thấy dạ dày thoải mái hơn một chút, mới nâng mắt nhìn về phía Tô Quân Ngạn đang ăn tráng miệng ở một bên.

Anh trực tiếp hỏi: “Cậu suy xét đến đâu rồi?”

Động tác ăn tráng miệng của Tô Quân Ngạn chậm lại, có chút chần chờ: “Tôi……”

Phó Tuân đánh gãy lời nói của cậu: “Nghĩ kỹ rồi nói, tôi không muốn hỏi lại lần nữa đâu.”

Anh đối với Tô Quân Ngạn đúng là rất có kiên nhẫn.

Tô Quân Ngạn theo bản năng mím môi: “Anh, là nghiêm túc chứ?”

Khóe miệng Phó Tuân xụ xuống: “Cậu cảm thấy tôi đang giỡn chơi sao?”

Nói một câu không dễ nghe, xung quanh anh không thiếu người muốn ở bên cạnh anh.

Tô Quân Ngạn nắm chặt tay, trước khi Phó Tuân hao hết kiên nhẫn, thong thả gật gật đầu.

Giọng cậu khô khốc nói: “Được.”

Kỳ thật cậu có hơi mê mang.

Cậu không biết làm thế nào, bất quá mới hai ngày ngắn ngủi mà thôi.

Hôm qua cậu còn nghĩ không muốn có quan hệ gì với Phó Tuân, hôm nay lại chính thức cùng anh ở bên nhau.

Tô Quân Ngạn nghĩ không ra nguyên nhân, chỉ là thời điểm nhìn thấy anh nhíu mày, theo bản năng liền gật đầu đồng ý.

Có lẽ chỉ là nhất thời xúc động.

Nhưng……

Nếu Phó Tuân nói anh đang nghiêm túc, sao cậu không thể xúc động một lần?

Dù sao cậu cái gì cũng không có.