Chương 9-2

Phó Tuân đứng ở chỗ tối đầu cầu thang, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, trong lòng có hơi mất mát.

Anh dùng đầu lưỡi chạm chạm vào hàm răng, từ chỗ tối đi ra, lên tiếng:

“Ba, mẹ, về rồi ạ?”

Anh gọi cực kỳ tự nhiên, tựa hồ bản thân chính là ‘Phó Tuân’.

Chu Thanh Mai vừa nhìn thấy anh, trên mặt liền lộ ra nụ cười: “Con về lúc nào thế? Sao không gọi điện thoại nói với mẹ một tiếng?”

Phó Ninh ngồi trên sô pha hừ lạnh một tiếng: “Sợ là nó sớm đã quên còn có cái nhà này rồi.”

Phó Tuân nhíu mày, Chu Thanh Mai thấy thế liền vội vàng trừng mắt nhìn Phó Ninh.

Trong lòng Phó Tuân thầm than thở, anh nói: “Lúc trước là con không đúng, không về nhà thời gian dài như vậy đúng là không nên.”

Anh vừa chịu thua, Phó Ninh liền có chút mất tự nhiên, ông kinh ngạc mà nhìn về phía Phó Tuân, cũng không nói gì nữa.

Ngủ một giấc dậy Phó Tuân liền cảm thấy có hơi đói bụng: “Mẹ, trong nhà có gì ăn không?”

Chu Thanh Mai nhíu mày: “Con lại không ăn cơm?”

Phó Tuân sờ sờ cái mũi: “Buổi trưa ăn quá nhiều nên buổi tối ăn không nổi.”

Mệt anh trước kia nuôi thói quen tốt, ở trước mặt cha mẹ Phó Tuân xem như ngoan ngoãn, cho dù có vài lời anh không thích nghe, nhưng trên mặt anh đều là nụ cười dỗ dành.

Hiện giờ anh dùng thái độ này nói chuyện với Chu Thanh Mai, làm Chu Thanh Mai có hơi kinh ngạc.

Bao lâu rồi Phó Tuân không nói chuyện với bà như vậy, bà cũng không còn nhớ rõ nữa.

Bất quá bà nghe Phó Tuân nói đói bụng, cũng không suy nghĩ quá nhiều, không gọi dì giúp việc mà cởϊ áσ khoác tự mình vào bếp.

Bà đặt tô mì xuống trước mặt Phó Tuân, Phó Tuân cũng không kén chọn, dù cho hôm nay đã ăn hai tô mì, anh cũng đem mì trong tô ăn hết sạch sẽ.

Chu Thanh Mai chỉ cho rằng anh đang rất đói bụng, đau lòng mà nhíu mày lại:

“Ăn xong thì mau đi ngủ đi.”

Phó Tuân gật gật đầu, anh cúi đầu ăn mì, kỳ thật anh không biết nên nói cái gì với cha mẹ.

Ngày hôm sau, anh cùng cha mẹ ăn sáng xong liền đến công ty ngay.

Chu Thanh Mai còn hỏi anh: “Tối nay có về không?”

Phó Ninh không nói gì, im lặng xem tạp chí, dùng dư quang liếc qua bên này, Phó Tuân bật cười, nói: “Hôm nay công ty không có việc bận con liền về.”

Phó Ninh: “Công ty có thể có chuyện gì, cơ thể không chịu nổi mà bị bệnh, chỉ có mình con tự chịu!”

Công ty hiện tại do Phó Tuân quản lý kỳ thật chỉ là công ty con Phó Ninh giao cho anh để anh rèn luyện.

Bận nhưng thật ra cũng không quá bận.

Nguyên thân một lòng theo đuổi Cố Dư Sanh, cũng có thể quản lý tốt.

Phó Tuân chậc một tiếng, không phản bác lời ông, tùy ý gật gật đầu rồi đi.

Tiếng động cơ xe càng ngày càng nhỏ, thẳng đến lúc chiếc xe biến mất, Chu Thanh Mai mới thở dài, nhíu mày nhìn về phía Phó Ninh: “Lần này A Tuân về nhà, trông hiểu chuyện hơn không ít, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Còn có thể có chuyện gì? Chỉ cần nam nhân kia không làm kiêu, A Tuân vẫn sẽ luôn tốt.” Phó Ninh buông tạp chí xuống, hừ lạnh nói.

Chu Thanh Mai không phản bác, hiển nhiên bà cũng nghĩ như thế.

Phó Tuân không phải người cuồng công việc, Phó Ninh không đem toàn bộ công ty giao cho anh, anh cũng vui vẻ nhẹ nhàng, buổi sáng ở công ty xử lý công việc, mở họp, sau khi sắp xếp xong những công việc gần đây, đến khoảng hai giờ chiều, anh hoàn toàn nhàn rỗi.

Lúc này, anh ngồi trong văn phòng, bình tâm lại mới thấy trên bàn làm việc thế nhưng có đặt một tấm ảnh của Cố Dư Sanh.

Phó Tuân nhíu mày, cầm lấy tấm ảnh tùy ý ném vào thùng rác.

Đột nhiên nhớ tới hôm nay là sinh nhật nguyên chủ.

Động tác anh hơi dưng lại, lấy điện thoại ra tìm WeChat của Tô Quân Ngạn, anh nhấn kết bạn.

Bên kia rất nhanh đã đồng ý, gửi tới một tin nhắn:

【 Phó Tuân? 】

Phó Tuân nhướng mày.

【 Ừm, là tôi. 】

Bên kia hiển thị đang nhập tin nhắn, Phó Tuân híp mắt:

【 Buổi chiều có tiết không? 】

Đợi trong chốc lát, bên kia mới gửi tới một câu:

【 không có. 】

【 Đến cổng trường chờ tôi. 】

Phó Tuân gửi xong những lời này, liền cất điện thoại vào túi, cầm lấy áo khoác để trên cánh tay, đi ra khỏi văn phòng.