Chương 9-1

Sau khi Phó Tuân đi vào biệt thự, nhìn thấy căn biệt thự trống rỗng, theo bản năng mà rũ mi.

Anh suy nghĩ rất nhiều, duy nhất không nghĩ tới chính mình sẽ vồ hụt.

Phó Tuân có chút dở khóc dở cười, liên quan đến ý nghĩ rối rắm trước đó đều tiêu tán không ít.

Cái gì trách nhiệm hay không trách nhiệm, anh muốn làm gì thì làm cái đó.

Anh cởϊ áσ khoác, tùy ý ném lên sô pha, cởi bỏ hai cúc áo trên cùng, hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, anh cũng cảm thấy có chút mệt, nghĩ có chuyện gì ngày mai rồi nói, liền trực tiếp lên lầu về phòng mình.

M đại, Tô Quân Ngạn vừa mới tan học, trong lúc học cậu đều nghĩ đến lời nói của Phó Tuân, hiếm có khi không nghe giảng bài.

Cậu vừa chuẩn bị gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng, liền thấy hai cuộc gọi nhỡ trên điện thoại.

Lúc nhìn thấy tên người gọi, trong lòng cậu liền căng thẳng, theo bản năng mà xem thời gian.

Cuộc gọi nhỡ lúc 8 giờ, hiện tại đã 9 giờ rồi.

Đã trôi qua một tiếng đồng hồ.

Tô Quân Ngạn có hơi hoảng loạn mà mím chặt môi, ôm ba lô chạy hướng ra cổng, lúc ra đến cổng trường, xung quanh dần dần yên tĩnh lại, cậu lấy điện thoại ra, rối rắm nửa ngày, vẫn là gọi lại.

Khu biệt thự Tây Giao, Phó Tuân lần đầu tiên ở chỗ này, tuy rằng anh không có thới quen xấu, nhưng vẫn có hơi quen giường, ngủ không quá yên ổn.

Điện thoại vừa reo, anh liền nhíu mày, cầm lấy điện thoại đặt ở bên tai:

“Hửm?”

Anh nửa ngủ nửa tỉnh, hơn nữa lại đang mệt mỏi, âm thanh phát ra có chút trầm thấp, âm thanh tựa như hơi thở sát bên tai.

Tô Quân Ngạn vô ý thức mà đỏ vành tai, cậu kéo kéo quai ba lô, chần chờ hỏi:

“Anh……gọi điện thoại cho tôi, là có chuyện gì sao?”

Trong bóng đêm, Phó Tuân mở mắt ra, anh không bật đèn, chỉ là nhìn thời gian.

9 giờ 05 phút tối.

Ký ức lúc đi học anh đã quên hết sạch sẽ, nhưng cũng đại khái biết đây là thời gian dành cho tiết tự học buổi tối, mơ hồ đoán được nguyên nhân Tô Quân Ngạn không nghe điện thoại, nhưng hiện tại anh có hơi mệt, cho nên chỉ trả lời một câu:

“Không có việc gì.”

Tô Quân Ngạn nắm chặt ba lô, không biết nên làm như thế nào, cậu bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôi vừa mới tan học, điện thoại bật chế độ im lặng.”

Sau khi nói hết lời, cậu mới phản ứng lại, gắt gao mím chặt cánh môi.

Phó Tuân ý thức được cậu đang nói cái gì, cười khẽ ra tiếng.

Anh đã tỉnh táo lại đôi chút, kiên nhẫn cũng đã trở lại, anh thấp thấp giọng đáp:

“Ừm, tôi biết.”

Nghe thấy anh nhỏ giọng trả lời, trong lòng Tô Quân Ngạn hơi chút thả lỏng, cậu chậm rãi đi về phòng trọ, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp của nam nhân:

“Về đến nhà chưa?”

Mang theo một âm điệu khàn khàn, hẳn là vừa mới tỉnh ngủ.

Tô Quân Ngạn lúc này mới ý thức được chính mình hẳn là quấy rầy đến giấc ngủ của người nọ.

“Tôi sắp về tới rồi.”

Dừng một chút, cậu còn nói thêm: “Tôi cúp máy trước, anh tiếp tục ngủ đi.”

Phó Tuân không lôi kéo cậu tiếp tục nói chuyện, sau khi cúp điện thoại, anh để điện thoại lên tủ đầu giường, trở mình, mới vừa tính ngủ tiếp, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xe.

Biết đây là hai vị trong nhà đã trở về, anh chậc nhẹ một tiếng, hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, có hơi bất đắc dĩ mà ngồi dậy.

Đêm nay có một yến hội thương nghiệp, Phó Ninh và Chu Thanh Mai chờ đến khi kết thúc mới trở về.

Xe vừa mới tiến vào gara, liền nhìn thấy một chiếc Maybach đậu ở đó, Phó Ninh đột nhiên hừ lạnh một tiếng, Chu Thanh Mai đẩy đẩy bả vai ông, trừng mắt cảnh cáo:

“Khó khăn lắm A Tuân mới trở về một lần, tôi không cho ông nói lung tung!”

“Hừ, bà cứ chiều nó tiếp đi.” Phó Ninh cau mày, trong lời nói tuy đều là bất mãn, nhưng lại không phản bác.

Chu Thanh Mai trừng ông một cái, sau khi hai ông bà đi vào biệt thự chỉ nhìn thấyáo khoác trên sô pha, nàng dừng bước chân, Phó Ninh từ phía theo tới, lơ đãng mà nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy người, lại nhíu mày:

“Người đâu?”

Chu Thanh Mai hạ giọng: “Áo khoác ở đây, chắc là lên phòng là ngủ rồi, ông nhỏ tiếng một chút.”