Bên ngoài trời đã tối đen hoàn toàn, mang theo cái lạnh vào buổi đêm, Phó Tuân mơ mơ màng màng cau mày, anh muốn xốc chăn ra nhưng lại ngoài ý muốn sờ thấy có thêm một người bên cạnh.
Hôm qua bạn anh tổ chức một buổi tiệc độc thân, anh uống có hơi nhiều, lúc này đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, chỉ cho rằng người bên cạnh là do bạn tốt của anh gọi tới cho anh.
Mặc dù Phó Tuân đã rất say, nhưng anh vẫn cau mày, anh không thích chạm vào người bên ngoài, mặc dù bên cạnh anh cũng không có ai.
Chắc là do rượu quá say lòng người, hơn nữa đầu óc choáng váng đau nhứt, tựa như có rất nhiều thứ bị nhét vào đầu, anh dường như không còn kiên định như trước nữa, xúc cảm ở tay rất thoải mái dễ chịu, nhất thời anh có hơi dao động.
***
Đồng hồ sinh học của Phó Tuân rất đúng giờ, buổi sáng đúng tám giờ anh liền mở mắt ra, chỉ là di chứng đau đầu sau khi say rượu lưu lại làm làm anh cau mày, cảm thấy có hơi không khoẻ mà day day trán.
Bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu thẳng vào phòng qua ô cửa sổ khiến mắt anh có hơi đau xót, Phó Tuân giơ tay che đôi mắt lại, mới hoàn toàn tỉnh táo.
Chỉ là anh vừa tỉnh dậy, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Bố cục trong phòng rất quen mắt, phòng khách sạn đại khái đều sắp xếp như thế, tuy anh không quen thuộc với khách sạn, nhưng cúng có thể là do bạn tốt giúp anh thuê phòng. Anh liếc mắt chàng trai bên cạnh, mày cau lại, chuyện đêm qua anh vẫn còn ấn tượng, cũng có thể tiếp thu chuyện này.
Nhưng mà, trong đầu anh đột nhiên nhiều thêm một vài ký ức là chuyện quái quỷ gì đây?
Tiểu thuyết? Còn anh là tên pháo hôi cái lì lợm la liếʍ? Không chỉ như thế, anh còn tranh giành không lại một người đàn ông khác?
Sau khi bị tổn tình thương tinh thần, “anh” liên tục mua say mấy ngày liền, sau đó lại nhất thời xúc động tìm mb, ok, được thôi, có thể.
(*mb là chai bao á)
Nhưng mà, tại sao người nằm bên cạnh anh lại không phải mb mà “anh” tìm đến?
Sau khi Phó Tuân sắp xếp lại ký ức trong đầu xong, không khỏi chửi thầm một tiếng, đm, chuyện gì đây trời?
Tìm mb cũng thôi đi, đm “anh” còn nhận nhầm người?!
Chủ yếu chính là, Phó Tuân nhớ rất rõ ràng, ngày hôm qua người ngủ với người ta là anh chứ không phải nguyên thân, bây giờ anh không cõng cái nồi này cũng không được mà.
Phó Tuân day day giữa mày, anh còn chưa kịp suy nghĩ xong những rắc rối của nguyên thân, người bên cạnh đột nhiên động đậy có dấu hiệu sắp tỉnh.
Phó Tuân ngừng suy nghĩ, giương mắt nhìn qua bên cạnh, thanh niên bên cạnh nhiều nhất mới đầu hai mươi, dung mạo không cần phải nói, trông còn tinh xảo xinh đẹp hơn đàn ông bình thường, làn da rất trắng, sờ lên rất thoải mái.
Phó Tuân sờ sờ mũi, đánh giá người ta từ trên xuống dưới một lượt, cơ thể quá gầy, dáng người được giữ gìn coi như còn tốt, nhưng cả người có cảm giác giống như ăn không đủ no vậy, thật sự rất gầy, Phó Tuân nhìn đến cau mày, ánh mắt anh di chuyển lên, đột nhiên đối diện một ánh mắt lạnh lùng, phẫn nộ.
Phó Tuân sửng sốt một lát, sau đó nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, nhìn người trước mặt cắn chặt răng, dáng vẻ như muốn đánh anh một trận ra trò, bỗng nhiên cảm thấy có hơi đau đầu, anh nhịn không được lại day day giữa mày.
Bản thân anh chính là một phú nhị đại, không có anh chị em ruột, không có người tranh giành tài sản, làm người cũng rất đúng mực, quản lý công ty cũng rất tốt, lúc còn trẻ, mặc dù ham chơi quậy phá mấy năm, nhưng hiện tại hoàn toàn không có phiền não, anh nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao người xuyên thư lại là anh?
---------------------------------