Chương 8

"Hừ, vừa hay, anh trai cháu cũng ở đây, lát nữa hai đứa cùng ăn cơm với ông."

Lục Dư Miên ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."

Thấy Lục Dư Miên trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn so với dáng vẻ lông bông trước kia, sắc mặt ông Lục mới giãn ra.

Lục Đình Niên ở bên cạnh nhìn Lục Dư Miên trước mặt, trong lòng lóe lên một tia kỳ lạ.

Lục Dư Miên, hình như thay đổi không ít?

Chẳng lẽ bị chuyện tối qua dọa sợ rồi?

Lục Đình Niên nhìn thiếu niên đang cúi đầu nghe ông nội nói chuyện trước mặt, ánh mắt tối đi vài phần mang theo chút cảm xúc phức tạp.

...

Ba ông cháu nhà họ Lục hiếm khi cùng nhau quây quần bên mâm cơm.

Ông Lục vốn dĩ là một ông lão nghiêm nghị, Lục Đình Niên lại càng là người trầm mặc ít nói nên bữa cơm diễn ra trong sự im lặng, chỉ có Lục Dư Miên là cảm thấy không được tự nhiên.

Cậu thiếu niên tay cầm đũa, len lén đưa mắt nhìn Lục Đình Niên đang ngồi đối diện.

Phải công nhận, anh cả của cậu đẹp trai thật, ngắm nhìn thêm vài lần có khi còn ăn được thêm cơm.

Bất chợt, người đàn ông đối diện bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn, ánh mắt không chút gợn sóng, dường như đã sớm nhận ra có người đang nhìn mình, nhưng anh chỉ là mím chặt môi.

Lục Dư Miên không ngờ việc mình lén lút nhìn trộm lại bị phát hiện, trong lòng bỗng chốc dâng lên một trận xấu hổ bối rối cùng cực, thật mất mặt, dái tai cũng theo đó mà đỏ ửng.

Cậu vội vàng cúi đầu ăn cơm, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Có lẽ do trong lòng quá áy náy, cậu ăn cơm cũng nhanh hơn hẳn.

"Khụ khụ."

Tiếng ho khan phát ra, ăn cơm quá nhanh nên bị nghẹn, Lục Dư Miên vội vàng rút khăn giấy che miệng, gương mặt cậu thiếu niên lập tức đỏ bừng, trông có vẻ khó chịu.

Ông Lục lên tiếng, giọng nói mang theo sự quan tâm: "Cháu à, ăn nhanh như vậy làm gì, từ từ thôi, lại đây ông vỗ lưng cho."

Lục Dư Miên che miệng lắc đầu, cậu cũng lớn rồi, còn để ông vỗ lưng cho, ông Lục thật sự xem cậu như đứa trẻ không thể tự chăm sóc bản thân mà nuông chiều, nhưng cậu không thể an tâm như vậy được.

Đột nhiên, trong tầm mắt Lục Dư Miên xuất hiện một cốc nước.

Ngẩng đầu nhìn lên, người anh cả Lục Đình Niên không biết từ lúc nào đã rót một cốc nước mang đến.

Lục Dư Miên vội vàng nhận lấy, nhưng vô tình chạm vào đầu ngón tay người kia, cảm giác như cả ngón tay đều nóng ran.

Cậu vội vàng uống vài ngụm nước ấm mới cảm thấy dễ thở hơn.

Cậu thiếu niên lí nhí nói lời cảm ơn, có vẻ hơi ngại ngùng: "Cảm ơn anh cả."

Nghe thấy giọng nói ngoan ngoãn lễ phép của cậu, trong lòng Lục Đình Niên dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Ban đầu, anh vốn không để tâm đến cậu em trai không cùng huyết thống này, chỉ là sau chuyện lần trước, anh lại vô thức chú ý đến cậu, cảm giác đó giống như đang nuôi một chú cún con vậy.

"Không có gì."

Người đàn ông có vẻ không mấy để tâm, có lẽ đối với anh, đây chỉ là một hành động vô tình mà thôi.

...

Ăn cơm xong, Lục Đình Niên là người rời bàn ăn đầu tiên, anh còn một số việc của công ty, lát nữa phải vào phòng làm việc họp trực tuyến.

Lục Dư Miên ở lại phòng khách chơi cờ tướng với ông nội.

"Nhóc Miên à, ông muốn nói với cháu một chuyện."

"Ông cứ nói ạ."

"Ông thấy cháu suốt ngày không có việc gì làm, hay là mấy ngày nữa đến Thịnh Thế thực tập đi, để anh trai cháu dẫn dắt cháu."

Lục Dư Miên có chút bất ngờ, bởi vì trước đây nguyên chủ cũng từng muốn đến công ty Thịnh Thế của nhà họ Lục thực tập, nhưng lúc đó ông Lục không đồng ý.

Nguyên chủ còn vì chuyện này mà cãi nhau một trận lớn với ông Lục, cho rằng là do mình không có quan hệ huyết thống với nhà họ Lục, xem cậu là người ngoài nên mới không cho cậu đến công ty thực tập.

Nào ngờ là do lúc đó ông Lục muốn để đứa cháu trai có năng lực bình thường này ra nước ngoài trau dồi thêm, sau này vào công ty cũng không đến nỗi bị người ta xem thường.

Nhưng ông Lục có tính toán kỹ lưỡng đến đâu cũng không ngờ được, đứa cháu trai này lại quay lưng lén lút gia nhập giới giải trí đóng phim, còn ký hợp đồng bán thân.

Nghe ông cụ nói vậy, Lục Dư Miên cũng có chút bất ngờ, ánh mắt nhìn ông nội cũng trở nên nghiêm túc hơn.

"Ông nội, cháu không muốn đến công ty thực tập nữa."

Nghe Lục Dư Miên nói vậy, ông Lục thở dài, nói: "Nhóc Miên, có phải cháu vẫn còn trách ông chuyện lúc trước không cho cháu vào công ty không?"

Lục Dư Miên nghe vậy liền lắc đầu, vội vàng giải thích: "Không phải đâu ông nội, cháu muốn đóng phim, cháu muốn trở thành diễn viên."

Lục Dư Miên không phải là nhất thời bốc đồng, chỉ là cậu nghĩ đến năng lực và điều kiện hiện tại của bản thân, ngoại hình của nguyên chủ với kiếp trước của cậu cũng không khác nhau là mấy.