Chương 8

Tiêu Bạch Hoa nhìn vào mắt Từ Hoãn, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ.

Ánh mắt Từ Hoãn quá mức bình tĩnh và thản nhiên, đây không giống như ánh mắt của người nhát gan không dám lên tiếng trước uy quyền của Cố Đức Khang.

Từ Hoãn hất mái tóc che mắt sang một bên, thầm nghĩ tác giả này đúng là không có kiến thức phổ thông, làm sao có học sinh cấp ba nào được phép để tóc mái dài như vậy, đợi cậu ta rảnh sẽ đi cắt cái mái tóc vướng víu này.

Liếc nhìn Cố Đức Khang, Từ Hoãn đột nhiên cười: "Ừ? Những lời cậu vừa nói, chẳng phải đang nói chính cậu sao?"

Lời nói của Từ Hoãn khiến Cố Đức Khang đột nhiên nghẹn họng.

Nhiều bạn học trong lớp không nhịn được bật cười "Phụt..." một tiếng, đúng là bình thường Cố Đức Khang cũng chẳng ít lần chép bài tập, cậu ta thật sự không có lập trường gì để chế giễu Từ Hoãn.

Những lời bóng gió vừa rồi giờ đây một nửa phản pháo lại chính mình, Cố Đức Khang không giữ được vẻ mặt tức giận: "Mẹ kiếp cậu nói cái gì!"

Cậu ta đập một cái vào bàn học của Từ Hoãn, khoảng cách giữa cậu ta và Từ Hoãn lập tức gần lại không ít.

Cố Đức Khang vốn đã cao hơn Từ Hoãn một cái đầu, trên mặt còn mang vẻ tức giận càng khiến cậu ta trở nên dữ tợn hơn.

Đối mặt với sự áp sát của Cố Đức Khang, biểu cảm của Từ Hoãn vẫn rất bình tĩnh, đầu ngón tay cậu ta nhẹ nhàng xoay bút một vòng, thực hiện động tác xoay bút rất gọn gàng, khiến ánh mắt của nhiều người dừng lại trên những ngón tay trắng nõn sạch sẽ đó: "Sao phải tức giận? Tôi còn tưởng là cậu vừa rồi đang tự giễu... Đúng rồi, giới tính nam hay nữ đã được quyết định ngay từ khi còn là trứng thụ tinh, trong sách sinh học có nói đấy."

Nói xong, Từ Hoãn nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: "Hay là chúng ta chưa học nhỉ?"

Khuôn mặt thiếu niên thanh tú mang theo vẻ vô tội, đôi mắt trong veo lộ vẻ bối rối, lúc nghiêng đầu có vài sợi tóc dựng lên nghịch ngợm, ánh nắng từ cửa sổ bên hông chiếu vào phủ lên hàng mi dài của cậu ta một lớp màu vàng, bộ đồng phục xanh trắng càng khiến cậu ta thêm vài phần khí chất thuần khiết.

Nhìn Từ Hoãn như vậy, đột nhiên trong lòng nhiều người nảy sinh một nghi vấn: Từ Hoãn trước đây có đẹp trai như vậy không?

Lúc này bọn họ mới phát hiện ra thiếu niên trước mắt vốn có một đôi lông mày và đôi mắt vô cùng sạch sẽ.

Hóa ra cậu ta không chỉ biết cúi đầu chơi điện thoại, đắm chìm trong thế giới của mình, cũng không phải là không có tính khí để mặc cho Cố Đức Khang tùy ý bắt nạt.

"Cậu..." Cố Đức Khang mặt đỏ bừng như một con tôm luộc, nhìn thiếu niên trước mặt mà nửa ngày không nói nên lời, Cố Đức Khang thô kệch như một con tinh tinh và Từ Hoãn nhỏ nhắn đối lập với cậu ta, người trước lại bị người sau làm cho nghẹn lời, sự đối lập như vậy khiến học sinh trong lớp không nhịn được cười ầm lên.

Ngay cả những người bạn thân chơi khá tốt với Cố Đức Khang cũng không nhịn được mà đưa mu bàn tay lên miệng, che miệng ho hai tiếng nhưng diễn xuất của cậu ta quá kém, che miệng cũng không che được đôi mắt sắp cười thành một đường chỉ.

Tiếng cười của cả lớp khiến Cố Đức Khang cảm thấy vô cùng xấu hổ, cậu ta không thể ngờ được tình hình lại phát triển thành như vậy, trước đây Từ Hoãn không phải là một kẻ ngốc sao? Sao đột nhiên lại trở nên lưu loát và biết cách cắn trả người khác như vậy?