Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Bạch Liên Hoa, Tôi Bỗng Nhiên Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe người đó nói, mắt Từ Hoãn sáng lên, lập tức hét lớn -

"Cứu tôi!!!"

Viên Phi Bạch ở ngoài cửa nghe thấy giọng nói này thì khựng lại, không khỏi nhướng mày - cả buổi chiều anh xin nghỉ vì việc riêng, lúc quay lại lấy cặp thì đã tan học, định đi vệ sinh rồi về nhưng không ngờ lại gặp "chuyện tốt" như vậy.

Nghe Từ Hoãn lên tiếng, Kha Đức Khang liền đá cậu một cái: "Kêu cái gì? Ông trời cũng không cứu được mày đâu!"

Cậu ta vừa dứt lời thì cửa nhà vệ sinh đã phát ra tiếng đạp cửa lớn khiến mấy người trong nhà vệ sinh đều giật mình.

Có người do dự nói: "Cửa này đã khóa, anh ta không vào được--"

Ngay sau đó lại vang lên tiếng đạp cửa, then cửa phát ra tiếng rêи ɾỉ méo mó, từ từ trượt khỏi cửa, mấy người có mặt rơi vào im lặng.

Kha Đức Khang ngây người: "Ma quỷ gì thế?! Đây là tình nhân của Từ Hoãn tới sao?!"

Từ Hoãn ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn người đó, người kia đeo chéo cặp trên vai, đứng ngược sáng ở cửa. Nghe Kha Đức Khang nói, hắn nhướng mày:

"Cút mẹ mày đi tao đến đây để đi vệ sinh."

Nói xong Viên Phi Bạch liếc mắt nhìn một vòng trong nhà vệ sinh, khi nhìn thấy Từ Hoãn, tầm mắt hắn khựng lại.

Trước đó Từ Hoãn bị Kha Đức Khang đá một cái, có lẽ vì đau nên hốc mắt cậu hơi đỏ, dáng vẻ ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn mình khiến Viên Phi Bạch đột nhiên nhớ đến con thỏ trắng nhỏ nuôi ở nhà.

Kha Đức Khang không ngờ người đến lại là tên sát thần này, cậu ta cười gượng hai tiếng định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng thì Viên Phi Bạch đột nhiên đá tới một cái.

Từ Hoãn trơ mắt nhìn Kha Đức Khang bị đá văng ra, do tư thế không tốt nên cậu ta loạng choạng, trực tiếp ngồi bệt xuống bồn cầu được gắn trên tường.

Bồn cầu khá sạch nhưng bên trong vẫn còn đọng một ít nước, vải đồng phục rất thấm nước, không lâu sau một mảng lớn màu tối lan ra trên quần Kha Đức Khang.

Từ Hoãn nhìn cảnh này, trong đầu chợt hiện lên một dòng bình luận: Người này, không cần nữa.

Nếu cậu là Kha Đức Khang, có lẽ sau này sẽ bị ám ảnh bởi bồn cầu.

Kha Đức Khang sau khi cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt ở một vị trí không thể nói ra được thì biểu cảm nhất thời trở nên trống rỗng. Tuy nhiên sự xấu hổ và tức giận còn chưa kịp bùng phát thì khi tiếp xúc với ánh mắt của Viên Phi Bạch thì giống như một quả bóng bay bị chọc thủng liền xẹp xuống.

"Còn không cút." Viên Phi Bạch lạnh lùng nói.

Kha Đức Khang mặt mày xám xịt bỏ đi không nói một lời, còn mấy tên đi theo hắn cũng bám sát phía sau.

Từ Hoãn hơi ngạc nhiên, xem ra người trước mặt này có lai lịch không nhỏ, nếu không Kha Đức Khang tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn như con gà con, ngay cả một tiếng cũng không dám kêu.

Viên Phi Bạch không ngờ người bị bắt nạt trong nhà vệ sinh lại là bạn học cùng lớp của mình, hình như tên là... Từ Hoãn gì đó nhỉ?

Nhíu mày nhớ lại một chút, Viên Phi Bạch phát hiện mình không có ấn tượng gì về Từ Hoãn, trong ấn tượng chỉ có một gáy nhìn xuống không biết làm gì đó trên chỗ ngồi và khí chất âm u.

Thấy Từ Hoãn có vẻ ngơ ngác, một loại ảo giác về chú thỏ nuôi trong nhà lại xuất hiện, Viên Phi Bạch nói: "Còn không đứng dậy? Cậu định ngồi đến bao giờ?"

Từ Hoãn chớp chớp mắt, chống tay đứng dậy, nhìn thấy vết giày trên quần, hai hàng lông mày lập tức nhíu lại, cậu cúi đầu, mái tóc dài che mất mắt, cùng với vạt áo lộn xộn trông có vẻ đáng thương.
« Chương TrướcChương Tiếp »