Từ Hoãn sắc mặt có vẻ rất bình tĩnh, không hề tức giận: "Tôi có thể hỏi tại sao cậu lại lục cặp tôi không?"
Trong khoảng thời gian này, Cố Đức Khang đã nghĩ ra lý do: "Tôi có một thứ bị mất nên tìm xem có trong cặp cậu không."
Lúc này Cố Đức Khang đã bình tĩnh lại sau sự căng thẳng khi bị phát hiện làm chuyện xấu, sắc mặt đỏ bừng đã trở lại bình thường, vì suy nghĩ kỹ lại thì cậu ta căn bản không cần phải hoảng hốt như vậy. Cậu ta không ăn trộm, chỉ lục đồ đạc của Từ Hoãn thôi mà?
Mỗi dịp lễ tết, bố mẹ cậu ta đều tặng quà cho giáo viên, thành tích của cậu ta cũng tốt hơn Từ Hoãn, học sinh đứng bét này, nếu thật sự ầm ĩ đến chỗ chủ nhiệm lớp thì nhiều nhất chỉ bị giáo dục miệng mà thôi.
Từ Hoãn không cha không mẹ, toàn bộ tài sản của nhà họ Từ đều nằm trong tay cậu của cậu ta, bây giờ cậu ta chỉ là một đứa ở nhờ, lấy gì để đấu với cậu?
Nghĩ đến đây, cậu ta lại khôi phục vẻ mặt không sợ hãi, thậm chí còn cười tươi tiến lại gần Từ Hoãn, muốn khoác vai anh tỏ vẻ anh em tốt, chỉ là sự khinh thường, coi thường dành cho Từ Hoãn trong mắt cậu ta không che giấu được.
"Cậu không ngại tôi vô tình làm đồ đạc của cậu hơi lộn xộn chứ? Đàn ông với nhau thì không cần phải vì chuyện này mà tính toán chi li đâu." Nói đến cuối cùng, ngữ điệu đã mang theo vài phần đe dọa.
Tiêu Bạch Hoa không chịu được vẻ đắc ý của Cố Đức Khang, rõ ràng là lỗi ở cậu ta nhưng lại cố tình đánh tráo khái niệm, trói buộc đạo đức, anh ấy nhịn không được muốn tiến lên chủ trì công đạo nhưng chưa đi được hai bước thì đã bị Diệp Hạng Thiên giữ lại.
"Cậu đang làm gì vậy?" Tiêu Bạch Hoa không vui quay đầu lại.
Diệp Hạng Thiên liếc nhìn Từ Hoãn nói: "Cậu ấy có thể tự giải quyết chuyện này."
"Hả?" Tiêu Bạch Hoa ngơ ngác nhưng cũng bị thái độ của Diệp Hạng Thiên ảnh hưởng, không khỏi nhìn về phía thiếu niên đang đối đầu với Cố Đức Khang.
Từ Hoãn tránh cánh tay khoác lại của Cố Đức Khang, ánh mắt cậu lướt qua chiếc cốc thủy tinh lăn ra một bên trên đất, đột nhiên khẽ cười: "Thật sự không có gì đáng so đo cả."
Nói rồi anh đi tới nhặt cốc thủy tinh lên, Từ Hoãn nhẹ nhàng lắc cổ tay, cốc thủy tinh liền nhỏ từng giọt nước xuống, rõ ràng là không dùng được nữa.
"Nhưng cốc của tôi bị cậu làm vỡ rồi, không biết có thể làm phiền cậu bồi thường cho tôi không?" Từ Hoãn cười tươi nói.
Nghe anh nói vậy, Cố Đức Khang nhướng mày, giọng điệu khinh thường: "Nhìn cậu quê mùa quá, chẳng phải chỉ là một cái cốc thôi sao, tôi đền cậu cái mới luôn."
Từ Hoãn chớp mắt: "Bạn học Kha thật hào phóng nhưng cái cốc này của tôi cũng dùng được một thời gian rồi, tính cả khấu hao thì bạn đền tôi bảy trăm tệ là được."
Cậu vừa dứt lời thì vẻ mặt Cố Đức Khang lập tức cứng đờ, sau đó biến thành vẻ không thể tin nổi: "Bảy trăm tệ! Mẹ kiếp cậu định cướp à?" Một cái cốc thủy tinh mà bán đắt như thế?!
Từ Hoãn lật cổ tay lại, để lộ ra logo ở đáy cốc thủy tinh, dòng chữ "Aurora." được khắc bằng laser trên khối kim loại ở đáy cốc thủy tinh, trông vừa trang trọng vừa hàm súc, cậu vô tội nói: "Giá của cái cốc này là vậy, nếu không tin thì cậu xem số hiệu ở đáy cốc hoặc có thể lên trang web chính thức để kiểm tra."
Cố Đức Khang nhìn thấy logo đó thì mặt lập tức tái mét. Cậu ta biết cái nhãn hiệu này nên mức giá mà Từ Hoãn nói hoàn toàn có khả năng.