Chương 10

Trong lòng Cố Đức Khang tràn đầy những ý nghĩ độc ác, cậu ta quay lại bàn của Từ Hoãn, vươn tay kéo cặp của cậu ra khỏi hộc bàn.

Cốc nước thủy tinh nhét trong ngăn bên hông cặp bị cọ rơi ra, rơi xuống đất vỡ một đường nứt, nước bên trong cũng theo khe nứt tràn ra làm ướt một mảng trên sàn.

Cố Đức Khang không để ý đến cốc nước này, trực tiếp kéo khóa cặp ra, cặp của Từ Hoãn kiểu dáng đơn giản màu xám không mấy bắt mắt, mở ra bên trong thứ đập vào mắt đầu tiên toàn là sách giáo khoa.

Cậu cười khẩy, trực tiếp lật ngược cặp lại, đồ đạc bên trong lập tức rơi lộn xộn xuống bàn, xuống đất, trong đó có cả vở bài tập mà Từ Hoãn làm lúc ra chơi.

Ánh mắt Cố Đức Khang lóe lên sự ghê tởm và tức giận, cậu quét vở bài tập xuống đất, giẫm một chân lên rồi còn dùng sức chà hai lần, nhấc ra thì trên đó để lại một dấu giày màu xám rõ ràng, đối lập với màu giấy bài tập trắng tinh vô cùng chói mắt.

Đá văng vở bài tập đã bị giày xéo đến thảm không nỡ nhìn, Cố Đức Khang tiếp tục kéo hết các khóa kéo của cặp ra nhưng chỉ tìm thấy một số vật dụng nhỏ vụn vặt bên trong.

Sao lại không có? Rõ ràng cậu ta thấy Từ Hoãn bỏ thư tình vào trong mà?!

Cố Đức Khang mất kiên nhẫn, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó bèn cầm sách Toán của Từ Hoãn lên, lật sơ qua một lượt thì mắt tinh nhìn thấy một tờ giấy thư được kẹp bên trong.

Mắt cậu sáng lên, dừng lại ở trang đó, mở tờ giấy thư ra thì thấy bên trên là một loạt các công thức tính toán.

Cố Đức Khang: Cái quái gì thế này?!

"Chết tiệt!" Cậu tức giận chửi một câu tục tĩu... chẳng lẽ thứ Từ Hoãn nhét vào cặp trước đó là cái này sao? Thư tình đâu?!

Thấy mình bận rộn vô ích, Cố Đức Khang tức giận định xé sách giáo khoa của Từ Hoãn thì đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói.

Tiếp đó cửa lớp bị người ta đẩy mạnh ra, một giọng nói vang lên: "Ê ai là người cuối cùng đi mà không khóa cửa thế?"

Học sinh lớp 1 mới ra đến sân chơi được hai phút thì trên trời đã bắt đầu lác đác hạt mưa, mà nhà thi đấu đã bị các lớp khác chiếm mất, bất đắc dĩ họ đành phải quay lại lớp tự học.

Mỗi tuần một lần "được thả tự do" lại tan thành bọt nước, các nam sinh đang trong độ tuổi sung sức nhưng không có chỗ phát tiết năng lượng đã chạy đua nhau về lớp nhưng không ngờ vừa đẩy cửa ra đã đυ.ng phải một cảnh tượng vô cùng gay cấn.

Cố Đức Khang một mình ở trong lớp, cặp của Từ Hoãn bị lật úp ở bên cạnh, sách vở bên trong rơi vãi đầy đất, vở bài tập còn bị giẫm một dấu chân.

Những nam sinh về lớp trước trao đổi ánh mắt với nhau, liên hệ với chuyện lúc ra chơi liền hiểu ngay Cố Đức Khang chắc chắn là đang trả thù chuyện Từ Hoãn mắng cậu ta, nhân lúc mọi người đi học thể dục mà xuống đây phá hoại.

Hiểu rõ điểm này, bọn họ đều cảm thấy Cố Đức Khang người này thực sự vừa xấu tính vừa hẹp hòi.

Trong lúc trợn mắt nhìn nhau, Từ Hoãn theo những bạn học còn lại về lớp, thấy cảnh tượng này, cậu không khỏi nhướng mày.

Thấy khổ chủ về, mấy nam sinh kia nhường đường cho Từ Hoãn, đều chờ xem kịch hay.

Cố Đức Khang mặt đơ cứng, trừng mắt nhìn Từ Hoãn, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người thì có lẽ Từ Hoãn đã chết hàng chục lần rồi.