Chương 7

“Không, cảm ơn".

Cậu có chút ám ảnh tâm lý với kiểu người này.

Trong lúc trò chuyện, họ đã đến quán trà sữa.

Chủ quán là một beta, một người đàn ông trung niên. Ông ta lướt mắt qua họ với vẻ không kiên nhẫn, rồi dừng lại trên khuôn mặt của Ôn Thịnh Nhiên một lát, ánh mắt có chút ngạc nhiên.

Ánh nhìn đó có phần nhớp nháp, Minh Hành phản xạ tự nhiên chắn Ôn Thịnh Nhiên ra phía sau.

Cậu ẤY là một alpha, chủ quán cảm nhận được tin tức tố của cậu ấy, bĩu môi, thu lại ánh mắt rồi đẩy một tờ đơn qua.

Ôn Thịnh Nhiên cẩn thận điền xong, đưa lại cho ông ta.

Sau khi liếc mắt qua, chủ quán đột nhiên thẳng người lên: “Không được".

Không cần đợi ông ta nói, Minh Hành cũng không muốn Ôn Thịnh Nhiên làm việc ở đây, nhưng bị từ chối thẳng thừng như vậy vẫn khiến cậu ấy có chút khó chịu.

“Có chuyện gì vậy?” Cậu hỏi.

“Có chuyện gì ư?” Chủ quán cười lạnh, “Người khuyết tật tuyến thể còn đi làm công? Tôi không dám thuê người như vậy".

Minh Hành sững sờ.

Ôn Thịnh Nhiên kéo cậu ấy lại, vẻ mặt rất bình thản: “Đi thôi".

Minh Hành bị cậu kéo đi vài bước, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Ôn Thịnh Nhiên.

Ôn Thịnh Nhiên cười khẽ: “Sao vậy?”

“Omega khuyết tật tuyến thể nghĩa là trong kỳ phát tình không thể giải phóng toàn bộ tin tức tố, dẫn đến quá nhiều tin tức tố còn tồn đọng trong cơ thể". Ôn Thịnh Nhiên kiên nhẫn giải thích, “Một khi bùng phát, thuốc ức chế cũng không kiểm soát nổi, nên nhiều cửa hàng không muốn thuê những người mắc chứng này, thực ra cũng có thể hiểu được".

Sau khi xuyên qua đây, Ôn Thịnh Nhiên mới nhận ra rằng, dù có phân loại giới tính thứ hai, thế giới trong cuốn sách này lại còn bảo thủ hơn một chút so với thế giới cậu đã sống.

Cũng có một vài thiết lập đặc biệt.

“Không phải". Minh Hành hoàn hồn lại, có chút lúng túng nói, “Tôi biết đó là gì".

Ôn Thịnh Nhiên nhìn cậu ấy, có chút ngạc nhiên: “Tôi nhớ cậu đã chọn môn kiến thức sinh lý giới tính thứ hai, nhưng cuối kỳ lại không đậu mà".

Minh Hành: “…”

Cậu ấy hiếm khi không quan tâm đến lời châm chọc của Ôn Thịnh Nhiên, khẽ nói: “Nhưng căn bệnh này không thể chữa khỏi hoàn toàn".

Hiện nay, phương pháp điều trị duy nhất trên lâm sàng cho căn bệnh này là vào phòng bệnh cách ly có giá rất đắt để ở.

Nhưng việc ở phòng bệnh chỉ là ngăn chặn ảnh hưởng của bệnh nhân đối với người khác.

Do thuốc ức chế không có tác dụng, không có cách nào làm giảm sự đau đớn của bệnh nhân.

Chỉ có thể chịu đựng sự hành hạ của kỳ phát tình trong phòng bệnh.

Ôn Thịnh Nhiên ngừng lại một chút.

“Đúng vậy". Cậu cười, “Nên tôi đang tiết kiệm tiền để chuẩn bị vào phòng bệnh cách ly đây. Nhưng như thế còn tốt hơn là không có cách nào, rồi cuối cùng tự mình buông thả, cậu thấy đúng không?”

Những người có khả năng chi trả phòng cách ly chỉ là số ít.

Những bệnh nhân như thế này thường không biết khi nào họ sẽ đạt đến điểm giới hạn.

Một omega đang trong kỳ phát tình mà hoàn toàn mất ý thức tự chủ, hậu quả ra sao, cả hai đều hiểu rõ.

Một số ít người may mắn còn đủ sức chờ đợi đến khi cảnh sát đến và được đưa đến trại giam.

Nhưng đa số, số phận của họ là bị đánh dấu bởi alpha đến săn mùi, hoặc bị kéo vào chuỗi ngành công nghiệp xám đang phát triển rất mạnh mẽ ngày nay.

Đó là bị đưa vào câu lạc bộ, trở thành một kẻ chỉ biết mở chân làm gái điếm.

Nguyên chủ thụ vẫn được xem là may mắn.

Bởi vì đã được Dịch Thành cứu ra ngay đêm đầu tiên khi bị đưa vào đó.

Dù vậy, nhìn thấy cảnh tượng của những người ở đó, nguyên chủ cũng đã hoàn toàn bị ám ảnh với chuyện tìиɧ ɖu͙©.

Rất lâu sau, nguyên chủ không cho Dịch Thành chạm vào mình.

Nhưng Ôn Thịnh Nhiên không định tiếp tục dây dưa với Dịch Thành.

Cậu chỉ có thể tự lực cánh sinh.

May mắn thay, cậu vẫn còn năm triệu phí chia tay, đây là khoản đã được ghi trong hợp đồng, tạm thời đủ dùng.

Minh Hành vẫn đang nhìn cậu, trông như một chú chó nhỏ tội nghiệp.