Chương 27

Sau đó, anh ta quay lại nhìn Ôn Thịnh Nhiên đang đứng dậy trong phòng, nói: “Tiểu Nhiên, em qua đây".

Ôn Thịnh Nhiên làm theo, bước tới.

Ngay khi ngẩng đầu lên, cậu dừng lại một chút, khóe miệng cong lên.

"Đây là bạn của anh, Lê Du, chơi cùng anh từ nhỏ. Em cứ gọi cậu ấy là anh Lê Du." Ôn Diễm cười dịu dàng, "Lê Du, đây là em trai tôi, Ôn Thịnh Nhiên."

Anh ta rất tin tưởng vào tính cách của Lê Du.

Mặc dù quên không báo trước, nhưng Lê Du biết rõ về chuyện em trai anh ta bị tráo đổi.

Anh ta tin rằng Lê Du sẽ nhanh chóng hiểu ra.

Tuy nhiên, khi lời anh ta vừa dứt, người trước mặt lại hiếm khi không lên tiếng.

Một lát sau, anh mới mở miệng, giọng điệu có chút khó hiểu: "Em trai cậu?"

Ôn Diễm hơi sững lại.

Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì Ôn Thịnh Nhiên bên cạnh đã ngoan ngoãn lên tiếng.

"Vâng, em tên là Ôn Thịnh Nhiên." Cậu dừng lại một chút, ngước mắt nhìn Lê Du, đôi mắt đẹp thoáng qua chút tinh ranh, nhưng giọng điệu lại càng thêm mềm mại, "Ôn trong ‘ôn hòa’, Thịnh trong ‘thịnh vượng’, Nhiên trong ‘tự nhiên’."

"Anh Lê Du, lần đầu gặp mặt, mong được anh chỉ giáo nhiều."



Lê Du đã nhận được cuộc gọi từ Ôn Diễm vào tối hôm trước, trước khi đi ngủ.

Khi đó, giọng điệu của đối phương mang theo một sự lo lắng kỳ lạ, nói rằng đã tìm thấy em trai, và chủ yếu mong muốn anh sớm đến nhà họ Ôn.

Vốn dĩ đã định đi ăn, anh không có ý kiến gì.

Tuy nhiên, xuất phát từ sự quan tâm và phép lịch sự, anh vẫn hỏi thêm một câu:

"Ổn chứ?"

Ôn Diễm im lặng một lúc.

"Không ổn lắm." Anh ta cười khổ.

Anh ta không nói rõ cụ thể không ổn ở đâu, chỉ nói: "Đứa trẻ đó tuy rằng... nhưng khá lễ phép, học hành cũng tốt, chỉ là tính cách hơi hướng nội."

Anh ta dừng lại một chút: "Dạo này công ty khá bận, tôi không thể tự mình chăm sóc được. A Du, cậu có thể..."

Vòng tròn xã giao của Ôn Diễm tuy nói rộng thì cũng rộng, mà hẹp thì cũng hẹp.

Bạn bè vì lợi ích thì nhiều, nhưng bạn thân thiết thì chỉ có vài người.

Lê Du suy nghĩ một lát: "Gần đây ở viện nghiên cứu cũng không có gì nhiều, đang chuẩn bị cho một dự án mới, trước khi thử nghiệm lâm sàng, tôi có thể giúp cậu chăm sóc."

"Nhưng liệu có không tiện không?" Anh nói, "Dù sao tôi cũng là alpha."

Ôn Diễm vội nói: "Không sao đâu."

Lê Du lớn lên cùng anh ta, anh ta rất hiểu rõ phẩm chất của đối phương, hoàn toàn có thể tin tưởng.

“Cậu chỉ cần dẫn em ấy đi chơi loanh quanh thôi". Ôn Diễm nói, “Quen với môi trường một chút".

Sau đó, anh ta thở dài: “Sau này ra ngoài gặp người nếu xảy ra chuyện cười thì không tránh khỏi bị người ta bàn tán. Vất vả cho cậu rồi, A Du".

“Em ấy khá ngoan". Anh ta bổ sung thêm, “Chắc sẽ không gây phiền phức gì nhiều cho cậu đâu".

Ừ, khá ngoan.

Lê Du nhìn người ngồi ghế phụ đang tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ mà lộ vẻ mặt hứng khởi, xoa xoa thái dương.

“Ngồi ngay ngắn".

“Em có đưa đầu ra ngoài đâu". Ôn Thịnh Nhiên trả lời đầy lý lẽ, “Em chỉ nhìn một chút thôi".

“Đúng là không đưa đầu ra ngoài". Lê Du cố gắng giữ giọng bình tĩnh, “Nhưng vừa rồi em đã nói gì với người alpha đứng gần đó?”

Ôn Thịnh Nhiên nhìn anh, chớp chớp mắt.

“Em nói với anh ta là". Cậu nói, “Miếng dán tuyến thể của anh ta bị rơi rồi kìa".

Cậu thật sự rất chu đáo.

Biết rằng tuyến thể là một vùng nhạy cảm với tính chất riêng tư.

Vì vậy, cậu đã vẫy tay gọi người đó đến gần để nhắc nhở, không để những người xung quanh nghe thấy.

Dù nói xong thì mặt alpha đó đỏ bừng lên.

Nhưng, chuyện này liên quan gì đến cậu chứ.

Lê Du: “..."

Anh bất chợt ngả người ra sau, nhìn thẳng vào Ôn Thịnh Nhiên: “Trước mặt anh trai em, em đâu có như thế này".

Họ vừa từ nhà họ Ôn đi ra.

Lúc ăn trưa chỉ có ba người, điều này nằm trong dự liệu của Lê Du.

Anh cũng đã gặp mẹ Ôn.

Bà là một omega dịu dàng, đoan trang, có tính cách tinh tế và giàu cảm xúc.