Editor: MaryZoe
Hạ Kiều ngay lúc chuông vang thì tiến vào phòng học.
Cô vừa vào cửa liền hướng về phía Quý Dữ nhìn, phát hiện hắn như không có việc gì cúi đầu làm bài tập, ấp ủ xem thường không có chỗ nào phát ra, đành phải chịu đựng về chỗ ngồi.
Cô vừa ngồi xuống, bạn cùng bàn liền dùng khuỷu tay đυ.ng đυ.ng cô, đè thấp âm thanh hỏi: “Hắc, Kiều Kiều, anh trai cậu cùng hắn tình hình thế nào a?”
Hạ Kiều đang nổi nóng, nghe vậy ngữ khí liền không tốt nói: “Có quan hệ gì tới cậu?”
Bạn cùng bàn dựa lưng vào tường, ngượng ngùng nói: “Không nói thì thôi.”
Hạ Kiều nhấp môi, thực không cao hứng.
Cô nói với anh Quý Dữ có ý đồ khác với mình, kết quả không nghĩ tới anh căn bản không tin cô —— bởi vì hai cái Omega tuy rằng có khả năng yêu nhau, nhưng vô pháp bên nhau, hai bên đều có kỳ phát tình, bọn họ bản năng sẽ đối Alpha hoặc là Beta khát cầu, quan hệ yêu đương thực dễ dàng hỏng mất.
Huống hồ Quý Dữ không có tẩy mất ký hiệu, dưới tình huống như thế hắn sẽ không yêu người khác, cho nên anh nói Quý Dữ là đang lừa cô.
Không riêng như thế, anh còn kêu cô bình tĩnh hòa nhã một chút, đừng đi tìm Quý Dữ, cùng Quý Dữ bảo trì như người lạ là được.
Nhưng bọn họ mỗi ngày gặp mặt, cô sao có thể bình tĩnh hòa nhã?
Hơn nữa Quý Dữ dựa vào mức độ tin tức tố xứng đôi trăm phần trăm lần nữa câu dẫn anh, cô đúng là không thể bình tĩnh hòa nhã được mà?
Cô đã từng có bao nhiêu cao hứng anh mình có bạn đời, cao hứng đến chủ động yêu cầu Quý Dữ tới lớp cô, nói cô sẽ che chở cho hắn, có chuyện tốt gì đều mang theo hắn, như vậy cô hiện tại liền có bao nhiêu chán ghét Quý Dữ, thậm chí hận hắn chết đi mới tốt.
Sau những sự tình liên tiếp phát sinh, hắn đã thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt cô.
Chỉ cần thấy hắn, cô đã phi thường không thoải mái.
“Cậu nếu chán ghét hắn như vậy, làm hắn chuyển ban không phải được rồi sao?” sau khi tan học, người biết chuyện trên diễn đàn nói như trên.
“Hắn không nguyện ý.”
Hạ Kiều nhíu mi, hầm hừ mà thu thập bàn học “Trừ phi hắn thôi học, nếu không hắn đừng nghĩ chuyển ban, tớ phải nhìn chằm chằm hắn, không cho hắn bất luận cơ hội tiếp xúc anh tớ. Hắn thật sự quá gian manh, lúc trước trong khóa bơi lội có thể gặp phải anh, đáng giận!”
Góc phòng học.
Quý Dữ rũ mắt, chuyên tâm mà làm bài.
Thế giới này nội dung thi đại học và thế giới trước của hắn giống nhau, sách giáo khoa cũng là giống nhau, thậm chí chế độ thi đại học của Long Thành với thành phố của hắn căn bản y đúc ——
Quy định thực hành 3+2, ngoại ngữ số bắt buộc, mặt khác hai môn học tự chọn có thể chính mình lựa, nguyên chủ chọn là vật lý cùng hóa học, cùng Quý Dữ tuyển giống nhau.
Nhiều chi tiết tương đồng như vậy làm hắn sinh ra cảm giác quen thuộc cùng tâm tư sở hữu, lại càng thêm xác định đây có thể là thế giới song song.
Bởi vì cho tới bây giờ, hắn phát hiện trừ bỏ tên thành thị thay đổi, những vật khác đều giống thế giới của hắn, phảng phất hắn ở vẫn là địa phương này, chỉ là thay đổi cái thân phận mà thôi.
“Phanh.”
Bỗng nhiên có người đâm vào bàn học Quý Dữ.
Quý Dữ mặt vô biểu tình mà nhìn đường cong trên giấy nháp, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía bàn nam sinh đâm hắn.
Quý Dữ không nhớ rõ tên nam sinh nọ, hắn cười hì hì đập xuống bàn học một cái: “Quý Dữ, làm bài a, cậu cũng đi làm mấy bài này sao?”
Nói, lại đập bàn một chút, “Tan học còn đọc sách, cậu chăm chỉ như vậy, thi đợt cuối muốn đem hạng nhất thu vào tay sao? A? Rõ ràng đã ôm được đùi vàng, lại không kiên trì đi hầu hạ bám lấy nhà chồng, như thế nào còn rảnh rỗi ở đây làm bài tập?”
Quý Dữ buông bút xuống, bị ngắt ngang suy nghĩ mà dần nổi lửa: “Tôi cùng cậu có thù oán sao?”
“Không a, tớ còn đang quan tâm cậu đây.”
Quý Dữ gật gật đầu: “Quan tâm thì quan tâm, không cần đυ.ng bàn học của tôi, cậu với bạn học kết thù oán gì đúng không?”
“Mày!”
Nam sinh trừng mắt, không cười, hắn nhìn ánh mắt vui sướиɠ hả hê chung quanh khi người gặp họa vừa thẹn lại giận, càng dùng sức mà đẩy bàn học Quý Dữ “Tao đẩy mày bàn thế nào?”
Không chờ Quý Dữ cãi lại, liền nghe “Lạch cạch” một tiếng, có thứ gì rơi trên mặt đất.
Quý Dữ cúi đầu nhìn mắt, là điện thoại hắn.
Hắn nhanh chóng nhặt lên, màn hình không bị quăng hư, còn mở lên được, chỉ là hắn vừa mở ra, bên trên liền hiện mười mấy cuộc gọi chưa tiếp từ bảo mẫu.
Hắn tức khắc không rảnh lo lắng cho cái bàn, lập tức đứng dậy hướng ra ngoài đi, đồng thời gọi lại.
“Uy, làm sao vậy? Tôi để chế độ yên lặng, không nghe thấy.”
Bảo mẫu nói: “Tiểu Vũ Trụ 8 giờ bỗng nhiên phát sốt, không chịu uống sữa cũng không chịu ngủ, vẫn luôn khóc, tôi liền gọi điện thoại cho ngài, nhưng ngài vẫn luôn không nghe, ta liền tự chủ trương bế nó đi bệnh viện, hiện tại chúng tôi đã về đến nhà.”
Quý Dữ khẩn trương nói: “Nó làm sao vậy? Có bệnh gì?”
“Bác sĩ nói Tiểu Vũ Trụ bị ‘chứng cơ khát tin tức tố’.”
Quý Dữ không hiểu ra sao, hắn nói: “Tôi lập tức quay lại.”
Nói xong Quý Dữ trực tiếp vọt tới văn phòng, xin nghỉ với chủ nhiệm
Lúc xin nghỉ xong hắn quay về phòng học, bàn của hắn đã ngã trên đất, sách vở cùng bút rơi đầy đất, bài tập làm được một nửa còn có cái dấu chân.
Mà hắn trước bàn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt sự không liên quan mình.
Quý Dữ hít sâu một hơi, đè lửa giận thu thập đồ vật, sau đó đi đến trước bàn bên cạnh đứng yên, không nói một lời mà nhìn chằm chằm hắn.
Người ngồi trước bàn bị nhìn đến nổi giận: “Nhìn cái quỷ gì?”
Quý Dữ hướng hắn hơi hơi mỉm cười, sau đó đột nhiên nhấc chân đá bay bàn học hắn.
Người nọ kêu lên đầy kinh sợ, Quý Dữ cũng không quay đầu lại mà chạy khỏi phòng học.
—
Vô cùng lo lắng mà chạy về nhà, chưa kịp thở Quý Dữ đã hướng phòng trẻ con chạy vội qua đi.
Trong phòng trẻ con, bảo mẫu tay trái cầm một cái bình giống như bình dưỡng khí, tay phải giữa lại mặt nạ dưỡng khí trong suốt trên mặt Tiểu Vũ Trụ, thoạt nhìn như là giúp Tiểu Vũ Trụ hút dưỡng khí.
Mà Tiểu Vũ Trụ nằm trong ngực bảo mẫu, không quấy cũng không nháo, nhưng đôi mắt lại hồng hồng hàm chứa nước mắt, sau khi thấy Quý Dữ đặc biệt đáng thương mà duỗi tay muốn ôm, trong miệng hàm hàm hồ hồ mà kêu cái gì.
Quý Dữ sốt ruột xem xét tình huống Tiểu Vũ Trụ, cho nên không nghe rõ lời nó nói, hãy còn nói với nó: “Ba ba tới, ba ba tới, ngoan, không có việc gì a, ngoan.”
Lại hỏi bảo mẫu “Cô giúp nó hít thứ gì?”
“Là dụng cụ cấp tin tức tố, bác sĩ đưa cho tôi, có thể làm Tiểu Vũ Trụ dễ chịu một chút.”
Quý Dữ nhăn nhăn mày, hắn không nghe nói qua có loại đồ vật này, vì thế nói: “Sổ bệnh nhân của nó đâu? Tôi nhìn xem.”
Sau đó……
Thế giới tuy rằng bất đồng, nhưng chữ bác sĩ vẫn là qua loa y chang nhau, Quý Dữ hoàn toàn xem không hiểu.
Hắn khép lại sổ bệnh nhân, đem một lọ cung cấp tin tức tố mới tới nhìn, hắn nhìn không hiểu được thành phần cái này, nhưng thật ra xem hiểu dùng làm gì —— chủ yếu dùng cho trấn an hỗn loạn chứng cơ khát tin tức tố của trẻ em.
“Chứng cơ khát tin tức tố là gì?” Quý Dữ hỏi bảo mẫu,
“Bác sĩ cụ thể nói như thế nào?” vừa nói vừa mở điện thoại, tìm thông tin về chứng cơ khát tin tức tố.
Kết hợp miêu tả của bảo mẫu với Bách Khoa Baidu, Quý Dữ biết bệnh này với “Chứng cơ khát da thịt” cùng loại.
Giống chứng cơ khát da thịt, chứng cơ khát tin tức tố cũng là bởi vì khuyết thiếu cha mẹ gây nên, khác biệt là mắc bệnh này đứa bé không cần cha mẹ vuốt ve an ủi, chúng nó là muốn tin tức tố của cả hai.
Tin tức tố còn gọi ngoại kí©h thí©ɧ tố, nó từ thân thể phân bố đến bên ngoài cơ thể, có thể dùng khứu giác cảm nhận được.
Ở động vật cũng có cái này, người hiểu biết gọi là “Pheromone”.
“Việc này, đồng nghĩa bé cần quần áo của mẹ nó mới có thể ngủ được.” Bảo mẫu nói, “Bởi vì mùi hương trên quần áo có thể cho bọn chúng cảm giác an toàn.”
Quý Dữ nhướng mi nhìn một đống từ ngữ xa lạ trên điện thoại, nói: “Cho nên Tiểu Vũ Trụ chính là không có cảm giác an toàn? Lấy quần áo tôi cho nó được không?”
Bảo mẫu lắc đầu, cô nhìn Quý Dữ, phi thường uyển chuyển nói: “Nó khuyết thiếu chính là bạn…… Ách, đó là tin tức tố của người vô cùng thân thiết kia, bác sĩ chuẩn bệnh nói Tiểu Vũ Trụ khuyết thiếu loại tin tức tố này thật lâu, vốn dĩ đã là thói quen, nhưng ở gần đây nhất đột nhiên đã chịu cổ tin tức tố này kí©h thí©ɧ, mới dẫn đến phát bệnh.”
Quý Dữ rũ mắt nghĩ nghĩ, tựa hồ nghĩ tới cái gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn bảo mẫu, chớp chớp mắt nói: “Ta ngày hôm qua cùng mẹ Tiểu Vũ Trụ ở một cái bể bơi bơi lội, vì chuyện này sao?”
Bảo mẫu: “……”
Tin ngươi cái quỷ ấy!
Khẳng định là ở bể bơi làm cái gì thân mật mới có thể lưu lại hương vị nồng như vậy, nếu không sao có thể kí©h thí©ɧ đến Tiểu Vũ Trụ?!
Nhưng cô không tiện nói thẳng, bởi vì nhìn qua có thể thấy tình hình trong nhà vị chủ thuê này không ổn cho lắm.
Cô khéo léo gật gật đầu: “Có thể là vậy đi.”
Quý Dữ rũ mắt nghĩ nghĩ, cảm thấy đúng là như vậy.
Ngày hôm qua hắn cùng Hạ Kiều ở trong một cái ao bơi, buổi tối trở về Tiểu Vũ Trụ vốn rất an tĩnh, trở nên phá lệ dính hắn, vẫn luôn bắt lấy hắn không chịu buông.
Quý Dữ thông suốt, nhưng biện pháp giải quyết lại làm hắn thấy khó khăn, không nói đến hắn mới vừa cùng Hạ Kiều thề cách xa cô, dù hắn chịu vì Tiểu Vũ Trụ mà ba ba vả mặt, thấp hèn mà đi cầu xin cô, cô khẳng định cũng không nguyện ý giúp Tiểu Vũ Trụ.
Cô hẳn là sẽ không muốn nhìn đến…… Theo như cô thì đó là vết nhơ hài tử.
Quý Dữ có chút phát sầu.
Hắn nên làm cái gì bây giờ đây? Khóa bơi lội hai tuần học một lần, khi khác hắn cũng không tiếp xúc với Hạ Kiều. Nhưng đây dù gì cũng là đứa bé cô sinh ra, xin mấy bộ quần áo cô mặc hẳn là vẫn là có thể đi?
“Ngô ngô.” Tiểu Vũ Trụ thấy Quý Dữ vẫn luôn không tới ôm hắn, ủy khuất mà quơ quơ tay.
Nhìn tiểu gia hỏa hít dưỡng khí qua mặt nạ, Quý Dữ phi thường đau lòng.
Hắn đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Vũ Trụ, duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của nó bảo: “Con ngoan ngoãn a, ba ba nghĩ cách, con rất nhanh sẽ khỏi, rất nhanh không khó chịu, a, ngoan.”
“Y ngô.” Tiểu Vũ Trụ bắt được vạt áo Quý Dữ.
Quý Dữ xoa bóp thịt non trên tay nó, lại hỏi bảo mẫu: “Ta chỉ cần mang đến vài món đồ của mẹ nó là được đúng không?”
Bảo mẫu gật gật đầu: “Tốt nhất là để người kia thường xuyên qua ôm nó, chơi với nó.”
Nàng nghiền ngẫm sắc mặt chủ thuê, lại nói, “Nhưng có quần áo nói cũng được rồi, dù sao cũng tốt hơn dùng bình cung cấp tin tức tố, ít nhất có thể làm Tiểu Vũ Trụ trong khoảng thời gian này có thể thoải mái, nói không chừng tác dụng phụ biến mất, bệnh của nó cũng tốt rồi.”
Có những lời này của bảo mẫu, Quý Dữ như thế nào cũng phải đi thử một lần.
Hắn cũng không muốn trì hoãn, sau khi ôm ôm Tiểu Vũ Trụ lại chạy về trường học.
Hắn không có số Hạ Kiều, ở nơi đông người tìm Hạ Kiều cũng không tốt, bởi vì chuyện này không thể ở nơi có người lạ để nói, chỉ có thể âm thầm gặp mặt.
Bởi vậy……
Quý Dữ nhìn tờ giấy nhỏ trong tay, đặt bút viết——
【Sau khi tan học tôi sẽ ở rừng cây nhỏ chờ cô, tám giờ tối hãy đến một chuyến.】
Cầm lên nhìn, thấy thế nào cũng giống hẹn hò người ta.
Xoa ba cái rồi ném xuống, Quý Dữ lại viết một tờ ——
【Tôi có việc cùng cô thương lượng, chuyện liên quan đến xyz, hy vọng 8 giờ cô có thể đến rừng nhỏ một chuyến, tôi sẽ ở cây đa to nhất chờ. Còn có chuyện hồi sáng nay, tôi sẽ xin lỗi cô.】
Cái này hẳn là có thể, mơ hồ nhắc đến tên Tiểu Vũ Trụ, liền tính bị ai nhặt được cũng sẽ không bại lộ cái gì, nếu cô thật sự muốn hắn thôi học……
Lui liền lui đi, dù sao hắn đến chỗ nào đều có thể học giỏi.
Quý Dữ gấp tờ giấy nhỏ, lúc tan học nhân lúc không ai để ý, đi ngang qua bàn học Hạ Kiều dùng tốc độ tay mười tám năm sống, đem tờ giấy nhét vào hộp bút cô.
Hạ Kiều: “??”
Trong nháy mắt cô ngây người, Quý Dữ đã về tới chỗ ngồi. Nàng nhìn hắn mờ mịt mà trừng mắt, sau đó nhíu mi, quay đầu xem cái tờ giấy nhỏ kia.
Một phút đồng hồ sau.
Hạ Kiều: [ hình ảnh ] Anh mau xem cái này! Là Quý Dữ cho em.
Hạ Kiều: Em nói hắn đối em có ý tưởng, anh còn không tin, hắn hẹn em đi rừng cây nhỏ đây này, anh chịu tin chưa?
Hạ Trụ:……
Hạ Kiều: Bất quá hắn nhắc tới nhóc con kia làm gì? Có quan hệ gì với em đâu?
Hạ Trụ:……
Hạ Trụ: Anh đã biết. Em đừng đi, anh sẽ xử lý tốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Trụ: Ta nghe thấy giọt mưa rơi vào bãi cỏ xanh.
–
Chứng cơ khát tin tức tố: Tác giả yy, xin đừng đi tra.