Quý Dữ yên lặng nhìn Hạ Trụ, hiện tại trên người hắn không ngừng đau, đầu óc cũng có chút đau.
Hắn thật sự không hiểu vì sao Hạ Trụ đã đi mà còn quay lại, cũng không biết hắn trong khoảng thời gian hắn đi ra ngoài này có chuyện gì xảy ra, vì sao bỗng nhiên trở về nói với mình tư tưởng mới gì đó, với cả song luyến A gì đó.
Quả thực không thể hiểu được.
Hắn không hé răng, ngược lại cô gái bên kia che miệng kinh ngạc mà nhìn hắn: “Cậu là Alpha?”
Quý Dữ: “…… Tôi không phải.”
Cô gái nhìn Hạ Trụ lại nhìn Quý Dữ, nhìn nhìn bó hoa hồng cam thật lớn trên tủ đầu giường, ánh mắt ở giữa ba người dao động nhiều lần. Cuối cùng bỗng nhiên a một tiếng: “Tôi không quấy rầy các cậu! Tôi đây liền đi ra ngoài!”
Lời còn chưa dứt cô cũng đã đi tới cửa rồi, sau khi nói xong trực tiếp cùng Quý Dữ phất phất tay, đóng cửa lại.
Quý Dữ: “……”
Được chứ, phòng bệnh dư lại hai tên đại lão gia bọn họ.
Hắn than nhẹ cả giận “Nói một chút đi, anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”
Hạ Trụ bây giờ cũng bình tĩnh lại.
Ánh mắt hắn hơi rũ, không dấu vết liếc quai hàm Quý Dữ, tay vừa nãy lau môi của Quý Dữ đã dừng lại. Hắn mím môi, hầu kết giật giật, biểu tình thoạt nhìn có chút không biết làm thế nào.
“Tôi muốn nói, tôi có thể phân rõ hai người các cậu.”
Hạ Trụ thấp thấp khụ một tiếng “Tôi có thể hiểu ý tứ của cậu. Thế giới trước kia của cậu chỉ phân nam nữ, không phân biệt ABO, hơn nữa nam nhân không thể sinh con, chỉ có nữ nhân có thể sinh.”
“Sau đó?”
“Nam cùng nam ở bên nhau bị gọi Gay, cũng không được xã hội tán thành cùng tiếp thu, thông thường là nam nhân cùng nữ nhân xứng đôi.”
“Ân, sau đó?”
Hạ Trụ ngước nhìn đôi mắt Quý Dữ: “Tuy rằng thân thể hiện tại của cậu là Omega, nhưng cậu vẫn cảm thấy chính mình là nam nhân, phương thức tư duy cũng đã chịu ảnh hưởng của thế giới trước đây, cùng thế giới hiện tại này tồn tại sai biệt.”
Quý Dữ lại thở dài một hơi: “Cho nên rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Tôi muốn nói chính là, cậu nếu đi tới thế giới mới này, cũng thành Omega, như vậy nên thích ứng và dung nhập quy tắc của thế giới này, không cần đối với con trai ra bài xích.”
Thấy Quý Dữ không hé răng, Hạ Trụ lại nói “Thế giới này không tồn tại cách nói Gay, Alpha cùng Alpha cũng có thể ở bên nhau, chỉ là tương đối hiếm thấy, mà nam cùng nam, nữ cùng nữ có đôi có cặp hết sức bình thường, cho nên ——”
“Cho nên chúng ta làm bạn bè đi.” Quý Dữ đánh gãy lời nói của hắn.
Hạ Trụ trì độn, sắc mặt hơi hơi biến hóa.
Hắn kéo kéo môi: “Là, làm bạn bề cũng không tồi.”
Quý Dữ đem sắc mặt khó coi của Hạ Trụ thu hết vào đáy mắt, hắn nói: “Tôi biết suy nghĩ của anh, anh cho rằng tôi và anh độ tin tức tố xứng đôi trăm phần trăm, cho rằng trên người tôi có ký hiệu của anh, cho nên tôi hẳn là thích anh, thậm chí thích anh mới là bình thường, nhưng kỳ thật hết thảy mấy cái này đều không có quan hệ với tôi.”
“Xứng đôi cùng anh là nguyên lai Quý Dữ, bị anh ký hiệu cũng là nguyên lai Quý Dữ, tôi và anh, bản chất chính là người xa lạ, đương nhiên, hiện tại đã nhận thức.”
Nói xong một đoạn dài, ót Quý Dữ xuất hiện một tầng mồ hôi.
Hắn hít sâu vài hơi mới lại nói “Anh cũng hoàn toàn không thích tôi, chỉ là bởi vì tin tức tố cùng ký hiệu mới có thể phá lệ mà chú ý tới tôi, cho dù thay đổi bất luận linh hồn nào xuyên lên thân thể này, anh đều sẽ như vậy.”
“Anh thích, để ý, đều không phải tôi, là tin tức tố, là ký hiệu của anh.”
Hạ Trụ buột miệng thốt ra: “Không phải.”
Quý Dữ không cho hắn cơ hội phản bác, lại hỏi: “Vì cái gì trở về? Không phải đi rồi sao.”
Hạ Trụ dừng một chút, một hồi lâu mới thở dài nói: “Tôi muốn trở về đem lời cần nói đều nói rõ ràng.”
Nếu Quý Dữ đã nói tới mức này, vậy hắn cũng không nhất định phải tiếp tục nữa.
Hạ Trụ đem đồ vật trong tay thả qua một bên, cả người dựa vào lưng ghế, như trút được gánh nặng nói “Cậu biết ý của tôi, tôi cũng biết suy nghĩ của cậu, tôi trở về chính là muốn đem lời nói ra, nếu còn nói chuyện được chúng ta coi như làm bạn bè, nếu là không nói được nữa coi như người xa lạ.”
“Vậy vì cái gì tặng hoa?”
“Mua ở cửa hàng bán hoa dưới lầu, không có ý gì khác, chỉ muốn chúc cậu sớm hồi phục.”
“Theo lời anh nói khi nãy thì không phải như vậy.”
Hạ Trụ khoanh tay trước ngực, quay đầu đi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vừa tiến đến liền nhìn thấy cậu cùng cô gái kia khanh khanh ta ta, tôi cảm thấy thực không thoải mái. Mới vừa tẩy sạch ký hiệu của tôi, khinh thường với tình cảm của tôi, quay đầu lại đã cùng cô gái kia cười đến ngọt ngọt ngào ngào, a.”
Hắn trào phúng mà cười khẽ, không nói thêm gì nữa.
Quý Dữ nga một tiếng, ngữ khí nhàn nhạt: “Nếu là như vậy, anh không cần thiết không vui.”
“Anh vốn không có cảm tình với tôi, cảm thấy không thoải mái bất quá là bởi vì tôi cự tuyệt anh, làm tổn thương lòng tự trọng của anh, cho nên tức giận trong lòng, không cam lòng, muốn tìm lại mặt mũi, tôi cũng là nam nhân, tôi hiểu suy nghĩ của anh.”
Quý Dữ có chút mệt mỏi chớp chớp mắt: “Nếu đã đem lời nói ra, nhiều chuyện không cần bàn tới nữa, về sau làm bạn bè hay làm người xa lạ, đều tùy anh.”
“Tôi mệt mỏi, ngủ trước, còn có, cảm ơn hoa của anh, tôi sẽ thực mau hồi phục.” Dứt lời, hắn nhắm mắt lại.
Mí mắt vừa gặp lại nhau, một phân mở cũng không ra.
Buồn ngủ xâm nhập toàn bộ đại não, Quý Dữ thực mau liền ngủ rồi.
Hắn không biết sau đó Hạ Trụ còn nói gì, cũng không biết hắn đi khi nào, hắn thả lỏng tinh thần, chỉ cảm thấy đau nhức cả người đều được giảm bớt, thoải mái cực kỳ.
—
Hạ Trụ về tới trường học.
Hắn không có về phòng học đi học, mà là đi sân bóng.
Đôi giày đắt tiền trên gạch sân bóng sát ra âm thanh khiến người khác tê răng, bóng rổ từng cú từng cú đập lên mặt đất, tiếng vang vừa nặng vừa trầm để lộ cơn giận cố sức kiềm nén.
Hạ Trụ mím chặt môi, mặt mày thâm trầm mà nhìn chằm chằm cái rổ cách đó không xa.
Hắn thẳng tắp mà đứng ở tại chỗ, từng đợt đập bóng, trong đầu hồi tưởng lời Quý Dữ nói, hồi tưởng ánh mắt mọi người nhìn hắn khi trở lại trường.
Không chỉ có ánh mắt Omega cùng Beta nhìn hắn thay đổi, Alpha cũng thay đổi.
Bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng ánh mắt cùng biểu tình đều chói lọi biểu hiện cười nhạo cùng châm chọc.
Bọn họ đều chính mắt gặp qua Quý Dữ a dua cùng lấy lòng hắn, cũng gặp qua hắn sóng vai cùng Quý Dữ, xem qua bọn họ ôm, đồng dạng, cũng thấy Quý Dữ một bước lên trời, thấy hắn thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Cho đến gần đây không ai nói gì, nhưng sự tình tẩy ký hiệu vừa ra, Hạ Trụ hắn từ nam thần trong trường biến thành chướng ngại vật.
Không nói chuyện yêu đương bảo vệ chỉ số thông minh.
Yêu đương khiến ý chí người ta hóa đá.
Chướng ngại vật ngăn cản Omega tiến bộ ——Alpha.
Bất kỳ cách nói nào cũng có, thậm chí còn có Alpha ở trên diễn đàn nói ra nói vào hắn làm cho Alpha hổ thẹn, nói hắn rõ ràng là đệ nhất Alpha toàn trường, kết quả ngay cả Omega của mình cũng quản không được.
Xuy.
Bóng rổ bị tùy tay vứt đến một bên, nhảy lên vài cái sau đó lăn đến sân bóng bên cạnh.
Hạ Trụ đi đến ghế ngồi bên sân, từ trong bao lấy ra một chai nước khoáng, vặn ra tưới ngay vào đầu.
“Chuyện này là muốn trả thù trước đây bị hờ hững đi? Lúc trước anh lanh nhạt tôi, hiện tại tôi cho anh trèo cao không nổi.”
“Tớ cũng thấy vậy, nếu trước kia tẩy ký hiệu thì là tẩy ký hiệu, nhưng hiện tại tẩy liền không giống nhau, quả thực giống như nói với mọi người Hạ Trụ căn bản không xứng ký hiệu hắn.”
“Ngẫm lại thật kí©h thí©ɧ, khi nào tớ cũng có thể khốc suất như vậy, vả mặt Alpha gì đó ngẫm lại đều ——”
Đột nhiên, một bóng đen từ trên trời giáng xuống.
Phanh một tiếng, động tĩnh thật lớn nện ở bên tai, mấy Omega nhiệt liệt thảo luận bị dọa đến tập thể im thin thít, chờ thấy rõ là trái bóng tập thể mới quay đầu nhìn về nơi bóng ném ra.
Chỉ thấy Hạ Trụ thẳng tắp mà đứng ở chỗ đó, thân hình cao lớn tràn ngập cảm giác áp bách.
Hắn nhếch miệng, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm bọn họ, ngữ khí không tốt.
“Khi tôi chết sao?”
Nhóm Omega ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, trong ánh mắt là đồng dạng sợ hãi.
“Xin, xin lỗi.”
Bọn họ vội vàng mà xin lỗi, quay người lại chạy như trốn khỏi sân bóng rổ.
Trong sân bóng lại an tĩnh xuống, Hạ Trụ ngẩng đầu lên không tiếng động mà cười cười. Hắn tùy tay lau sạch mồ hôi trên trán, nhặt bóng lên lại lần nữa trở về chính giữa sân bóng.
Cuối cùng là Phí Thu tìm được hắn.
Những người khác đều không dám xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, chỉ có Phí Thu có thể miễn cưỡng chống đỡ ánh mắt công kích của hắn.
Phí Thu thở dài: “Ca, anh còn tốt đi?”
“Thật sự quá tốt.”
Hạ Trụ mặt vô biểu tình mà bóp méo chai nhựa trong tay, vυ"t một cái quăng vào thùng rác.
Phí Thu rụt rụt cổ: “Omega trong thiên hạ ngàn ngàn vạn, không cần thiết để ý một tên Quý Dữ.”
“Tôi biết.”
Hạ Trụ tùy tay ném bóng lên, dễ như chơi mà khiến nó xoay tròn trên đầu ngón tay.
Phí Thu khó hiểu: “Anh đã nghĩ thông suốt còn cái dạng này làm gì? Anh có biết biểu tình của anh khủng bố lắm không, quả thực có thể hù chết người.”
“Tôi là nghĩ thông suốt.”
Hạ Trụ nhẹ buông tay, đem bóng nắm chặt trong lòng bàn tay “Nhưng tôi khó chịu, không cam lòng, thực nén giận.”
Hắn cảm thấy Quý Dữ nói không sai, hắn cảm thấy hứng thú với Quý Dữ, là có hảo cảm, thích gì đó thật đúng là không đến mức.
Sau khi bị cự tuyệt hắn càng thấy kinh ngạc cùng khó nhịn, là bị tổn thương tự tôn nên tức giận cùng nén giận, mới càng vội vã muốn tìm lại mặt mũi, rốt cuộc đây là một mình hắn chủ động sinh ra hứng thú với người ta, kết quả tực tiếp bị đánh bay, hắn không tiếp thu được.
“Vậy anh tính toán làm gì bây giờ?” Phí Thu hai tay gối sau đầu, hai đùi duỗi đến thẳng tắp.
Hạ Trụ cười lạnh: “Không làm thế nào hết.”
“A?”
“Cậu cảm thấy tôi thực nhàn sao?”
Mặt Hạ Trụ mang nét trào phúng “Hắn cũng xứng? Chuyện hôm nay qua rồi thì cho qua hết, về sau tôi một chữ đều không nhắc lại.”
Lúc này, cửa sân bóng bỗng nhiên vang lên hai tiếng——
“Thu Thu! Thu Thu!”
Phí Thu lập tức đứng lên: “Là Tiểu Mẫn, ca em hãy đi trước a, hắn chắc là có chuyện gì tìm em.”
Hạ Trụ từ trong cổ họng ừ một tiếng.
Phí Thu chạy đến cửa sân bóng, thuận tay đem nam sinh đôi mắt to tròn kéo vào trong ngực hôn hôn: “Ngoan Tiểu Mẫn, tìm anh có chuyện gì?”
“Lí Tụng bọn họ nói muốn đi bệnh viện thăm Quý Dữ, em cũng muốn đi, anh cảm thấy có thể chứ?”
Phí Thu sửng sốt, nhanh chóng liếc mắt nhìn Hạ Trụ, thấy hắn vẫn không nhúc nhích mà ngồi trên ghế mới yên tâm, đè thấp giọng nói: “Sao tự nhiên muốn thăm hắn?”
Tiểu Mẫn ngượng ngùng mà hắc hắc cười: “Em muốn cùng hắn kết giao, hắn thật ngầu a.”
Hắn cũng nhìn Hạ Trụ, đè thấp giọng nói “Em có gọi điện thoại cho anh, nhưng anh không nghe, cho nên đành phải tới đây tìm. Em chính là muốn hỏi anh một chút, nếu em đi có ảnh hưởng quan hệ của anh với Hạ Trụ hay không, hắn nếu là bởi vì cái này giận chó đánh mèo, anh nói một tiếng em không đi nữa.”
Phí Thu xoa xoa đầu hắn: “Không có việc gì, em đi đi, không cần lo lắng cho anh.”
Tiểu Mẫn cười đến đôi mắt cong lên: “Vậy em đi đây!”
Tiểu Mẫn vui vẻ rạo rực mà xoay người muốn đi, phía sau bỗng nhiên vang lên một cái giọng nam trầm thấp ——
“Các cậu không cần đi, từ năm giờ tối bệnh viện không cho thăm hỏi.”
Tiểu Mẫn ngẩn người, trả lời: “Chúng tôi hiện tại liền xuất phát, đại khái bốn giờ rưỡi đến, sẽ không vượt qua năm giờ.”
Hạ Trụ khoanh tay trước ngực, ánh mắt kiêu ngạo: “Cậu cảm thấy một người vừa giải phẫu xong có sức lực tiếp đãi người khác?”
Tiểu Mẫn vội xua tay: “Không cần hắn chiêu đãi, chúng ta chỉ là đi xem hắn, đem quà tặng cho hắn liền đi, thầy cô cũng đồng ý rồi.”
Phí Thu cũng ôm Tiểu Mẫn, nói: “Ca ——”
Hạ Trụ nhướng mày, không dao động: “Thầy cô nào? Tên gọi là gì? Cư nhiên cho học sinh của mình đi quấy rầy người vừa phẫu thuật xong?”
Tiểu Mẫn bắt lấy tay Phí Thu, ngập ngừng nói: “Anh, anh nói đúng, tôi đi nói một tiếng với bọn họ, chúng tôi cuối tuần lại đi thăm hắn.”
Hạ Trụ nhìn hắn một cái, một lần nữa ngồi trở lại vị trí.
Bên kia.
Quý Dữ nằm trên giường bệnh đắc ý sung sướиɠ mà ngủ một giấc, thẳng đến hơn bảy giờ tối mới tỉnh.
Hắn mở mắt ra, trên người vẫn còn đau, nhưng so với thời điểm vừa làm xong giải phẫu tốt hơn rất nhiều.
Một người đàn ông trung niên ngồi ở bên cạnh cầm khăn nóng giúp hắn lau tay, thấy hắn tỉnh lại cười hỏi: “Cậu tỉnh rồi?”
Quý Dữ ngẩn người: “Chú là?”
“Tôi là người chăm sóc của cậu, kêu tôi lão Trần là được.”
“Nhưng tôi nhớ rõ mình không mướn người chăm sóc.”
Lão Trần nói: “Là một chàng trai rất cao kêu tôi lại đây, hắn trực tiếp cho tôi một tháng tiền lương, kêu tôi chiếu cố cậu đến khi xuất viện.”
Quý Dữ: “…… Đã biết.”
Xem ra Hạ Trụ là lựa chọn làm bạn bè.
Không nghĩ tới Hạ Trụ còn rất rộng lượng, hắn đều cho rằng hai người bọn họ muốn cả đời không qua lại với nhau đó.
Quý Dữ lại đối lão Trần nói: “Phiền chú lấy giúp tôi điện thoại với, trong ngăn kéo bên cạnh, tôi muốn gọi điện thoại.”
Lão Trần lên tiếng trả lời: “Ôi, được.”
Hắn lấy điện thoại đưa cho Quý Dữ.
Quý Dữ thử giơ tay nhận lấy, tuy rằng tay có chút yếu, nhưng vẫn có thể bắt được. Hắn có điểm lao lực mà giải khóa, phát hiện WeChat của mình nổ mạnh, điện thoại cùng tin nhắn cũng có rất nhiều.
Không chờ hắn nhìn kỹ, một cái video bỗng nhiên bắn ra, Quý Dữ tay chân táy máy, nhận video.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Vũ Trụ tức khắc xuất hiện ở trên màn hình, hắn vui tươi hớn hở mà há mồm liền phải kêu người, rồi lại bỗng nhiên im lặng, cái miệng nhỏ đều mở ra, một đôi mắt to càng thêm to mà dí sát vào màn hình điện thoại, như là muốn cẩn thận mà nhìn xem Quý Dữ.
Quý Dữ trong lòng ngọa tào một tiếng, cho dù không soi gương hắn cũng biết hình dạng bây giờ của mình có bao nhiêu dọa mình.
Nhưng càng sốt ruột ngón tay liền càng không nghe lời, chọc vài cái cũng chưa chọc chuẩn vị trí, hắn dứt khoát nhẹ buông tay, tùy ý để điện thoại nện ở trên cằm, lại theo cằm trượt đến bên cổ.
Trời xui đất khiến, điện thoại dán lên lỗ tai.
Một tiếng khóc mang theo nức nở “Ma~” không có gì cản được chui vào tai Quý Dữ, cũng chui vào trong lòng hắn.
Quý Dữ thở dài, mũi bỗng nhiên hơi cay.