Chương 31

Đêm đó, một bài post giữa diễn đàn Long Thành toát ra.

【Tiêu đề: Tôi cảm thấy tôi tìm được nguyên nhân tính tình hắn đại biến rồi……】

Lầu 1: Xem hình [ hình ảnh ]

Lầu 2: Trùng tên trùng họ đi, hai người bọn họ ngày hôm qua còn sóng vai chiến đâu, tình cảm tốt thật sự, không có khả năng đột nhiên đi tẩy ký hiệu.

Lầu 3: Lầu 1, hơn nữa tuần trước hai người bọn họ còn trình diễn dã chiến trong rừng cây nhỏ, ngẫm lại tôi còn thấy chua đây.

Lầu 4: Nhưng hắn hôm nay xin nghỉ.

Lầu 5: Vốn dĩ mười người thì có tám người cùng tên với hắn, hơn nữa tấm hình này trừ bỏ tên thì tin tức cụ thể gì cũng không có, trước tiên đừng loạn truyền.

……

……

Cái bài post này ở diễn đàn Long Thành chỉ phiêu một hồi liền rất mau trầm xuống, tuy rằng có không ít người nhìn đến, nhưng đều không coi ra gì, người đăng post ngồi trước má tính, không quá hài lòng.

Hắn nghĩ nghĩ, lên WeChat tìm một người, gửi tin nhắn

——

【Sáng ngày mai lúc đưa cơm cho phòng bệnh 0728 tìm cơ hội chụp một tấm hình, chụp luôn người trên cái giường trong góc kia, nếu có thể thấy rõ mặt, dù sao cũng phải chụp được mặt hắn.】

Sau khi nhận được tin nhắn phản hồi xác nhận, hắn vừa lòng mà thu hồi điện thoại.

“Chờ xem, ngày mai hù chết các ngươi!” Hắn nhìn bài post dần chìm xuống hừ lạnh nói.

Ngủ ở trên người trong góc phòng bệnh 0728 Quý Dữ không có chút cảnh giác nào, hắn phi thường ngoan mà theo lời dặn của bác sĩ, mười giờ liền nhắm mắt lại ngủ, nhưng mà ngủ sớm tương đương với việc sẽ dậy sớm, ngày hôm sau hắn mở mắt ra, phát hiện mới chưa tới sáu giờ.

“Ục ục ——”

Vừa tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là đói khát, nhưng trước khi phẫu thuật cái cũng không thể ăn, hắn chỉ có thể cố nhịn xuống.

Nhưng hắn không thể ăn, không đại biểu người bên giường cách vách không thể ăn a.

Cũng không biết giường cách vách sao lại thế này, mới sáng sớm như vậy đã mua cơm, vị canh gà thơm nồng phiêu tán khắp phòng bệnh, làm bụng Quý Dữ kêu đến càng vang.

Cách vách giường là Omega nam, nghe được tiếng từ bụng Quý Dữ hiển nhiên cũng có chút xấu hổ.

Hắn đè thấp âm thanh nói: “Ngượng ngùng a, chiều hôm qua tôi phải làm phẫu thuật, nhịn cả đêm không ăn, hôm nay thật sự đói chịu không được, liền gọi cơm.”

Quý Dữ vội nói: “Không có việc gì, cậu ăn cậu ăn.”

Nói xong hắn rời khỏi giường, rửa mặt rồi chạy tới vườn hoa trong bệnh viện tản bộ.

Bụng tuy rằng đói, nhưng nghĩ đến đợi lát nữa giải phẫu tâm tình hắn liền kích động.

Sớm như vậy trong hoa viên cũng không có gì người, đi dạo cũng không thú vị, cho nên hắn dạo qua một vòng liền chạy tới văn phòng bác sĩ chính của mình, không nghĩ tới bác sĩ đã tới, đang ở bên trong đổi áo blouse trắng.

Quý Dữ đứng ở cửa nói: “Bác sĩ, ngài đã đến rồi a!”

Bác sĩ nhìn thấy hắn liền muốn cười: “Đúng vậy, vội vã lên bàn phẫu thuật sao?”

“Có thể chứ?”

Quý Dữ nhìn thời gian, hiện tại bảy giờ, cách thời gian an bài ban đầu chỉ một giờ “Tôi hoàn toàn OK, tùy thời có thể lên bàn phẫu thuật!”

Bác sĩ cười lắc đầu: “Cậu cũng quá nóng vội, chờ một chút đi, phải chờ người đến đủ, còn chuẩn bị đồ dùng phẫu thuật, phải chờ một lúc, cậu lại ra ngoài đi dạo đi.”

Bả vai Quý Dữ lập tức sụp xuống: “Ai, được rồi.”

Bác sĩ nhịn không được mà cười một trận.

Cùng thời gian, nhà họ Hạ.

Hạ Trụ ngồi trên bàn ăn ăn sáng xem báo, bên cạnh là còn Hạ Kiều còn đang buồn ngủ.

Hai anh em an an tĩnh tĩnh mà ăn sáng, ai cũng không hé răng.

Hạ Trụ đã biết chuyện Quý Dữ là Hạ Kiều nói cho lão ba, hơn nữa cũng biết cô thường xuyên báo cáo nhất cử nhất động của mình ở trường cho ba biết, hắn tuy yêu thương đứa em gái này, nhưng phi thường bài xích hành vi đó của cô.

Hạ Kiều tự biết đuối lý, mấy ngày nay cũng an tĩnh thật sự, tận lực tránh xuất hiện trước mặt Hạ Trụ tự tìm xui xẻo.

Qua một hồi lâu, Hạ Kiều tỉnh táo lại châm chước mở miệng nói: “Anh, tối hôm qua Kỳ ca ca giống như rất không cao hứng.”

Dừng một chút, nàng đè thấp âm thanh, “Đợi lát nữa có thể ba muốn tìm anh gây phiền toái.”

Hạ Trụ không để bụng mà “Ừ” một tiếng.

Hạ Kiều lấy muỗng quấy cháo ngũ cốc trong chén, lại nói: “Em cảm thấy Kỳ ca ca khá tốt, anh vì cái gì không thích hắn a?”

Hạ Trụ: “Không có vì cái gì.”

“Vậy anh thích ai? Anh thật sự thích Quý Dữ sao? Ba ba sẽ không đồng ý.” Nói xong nàng đặc biệt sợ mà nhỏ giọng lẩm bẩm “Em cũng không đồng ý, em không thích hắn.”

“Anh thích ai còn đòi hỏi sự tán thành của người khác sao?”

“Đúng vậy, con hiện tại lợi hại, đủ lông đủ cánh!” Một giọng nam trung khí mười phần ở cầu thang chợt vang lên.

Hai anh em cùng ngẩng đầu, cùng kêu lên: “Ba.”

Hạ Hùng sửa sang lại vạt áo, tinh thần nhấp nháy mà từ trên cầu thang đi xuống.

Hắn nhìn Hạ Trụ, hừ lạnh một tiếng: “Trong mắt con còn có người ba này sao?”

Hạ Kiều có mắt mà cúi đầu, vùi đầu uống cháo.

Hạ Trụ buông đũa xuống, trấn định trả lời: “Đương nhiên là có.”

Hạ Hùng chắp tay sau lưng đi đến nhà ăn, ở vị trí đầu tiên ngồi xuống: “Nếu có vậy thái độ đêm qua của con là ý gì? Con biết rõ ý tứ của ta còn cố ý toàn bộ quá trình lạnh mặt, cho ai xem? Còn không phải là cho ta xem?”

Hạ Trụ rũ mắt, không hé răng.

Hắn đã quen với lửa giận của lão ba, càng biết rõ trầm mặt so với trả lời có ích nhiều hơn. Dù sao mặc kệ lúc này mình nói cái gì, ba đều sẽ cho rằng mình chống đối hắn.

“Con cho rằng hôm qua ta chỉ lo uống rượu cái gì cũng không biết?”

Nói tới điểm này Hạ Hùng tức giận càng sâu “Tiểu Tạ chủ động cùng con đáp chuyện con còn cho người ta coi sắc mặt, Con dù không thích nó cũng không thể hạ mặt mũi của nó trước mặt mọi người!”

Hạ Trụ nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống, trả lời: “Nhưng con rõ ràng đã nói với ba, con không thích Tạ Kỳ.”

“Cảm tình có thể bồi dưỡng!”

Hạ Trụ: “Nhưng con chỉ muốn cùng Quý Dữ bồi dưỡng.”

Hạ Kiều rũ đầu, một bàn tay nắm di động lặng yên không một tiếng động mà duỗi đến dưới bàn, chạm chạm khuỷu tay Hạ Trụ, nhưng mà Hạ Trụ không dao động, đôi mắt cũng không thèm thoáng nhìn mà ngó qua một cái.

Hạ Hùng vỗ một cái lên bàn, cả giận nói: “Tóm lại ta không có khả năng đồng ý con cùng Quý Dữ ở bên nhau!”

Hạ Trụ sắc mặt bình tĩnh mà trả lời: “Hắn thích con, con cũng thích hắn, chúng con hai người độ xứng đôi tin tức tố cao như vậy, là trời sinh một đôi, cho dù trước đó phát sinh qua cái gì không thoải mái, cũng đã qua hết rồi, hiện tại hai con đều thích nhau, vì cái gì không thể ở bên nhau?”

Dưới bàn, động tác Hạ Kiều càng lớn hơn nữa.

Ban đầu chỉ là dùng di động khẽ chạm cánh tay Hạ Trụ, lúc này cả sức lực đập đồ cũng đều lôi ra.

Điện thoại gõ từng cái lên cánh tay Hạ Trụ, làm cho hắn vô pháp lờ đi, chỉ có thể một phen nắm chặt cánh tay Hạ Kiều, ấn cô không được nhúc nhích.

Hạ Kiều nhíu mi sốt ruột, mặt vùi cả vào trong chén.

Cô khác thường khiến cho Hạ Hùng chú ý, ngữ khí hắn mềm lại rất nhiều, nhưng vẫn mang theo chút nghiêm túc nói: “Kiều Kiều con làm gì?”

Hạ Kiều ngẩng đầu hướng lão ba cười cười: “Không có gì a.”

Hạ Hùng đứng lên: “Trong tay là cái gì?”

“Ách, điện thoại a.”

Hạ Trụ buông tay Hạ Kiều ra, Hạ Kiều cũng nhanh tay ấn xóa thông báo, cô cầm điện thoại đến trước mặt Hạ Hùng quơ quơ “Đây, điện thoại của con.”

Hạ Hùng liếc mắt: “Lúc ăn cơm không được chơi điện thoại.”

Hạ Kiều ngoan ngoãn gật đầu, đem điện thoại đặt lên trên bàn.

Lại không nghĩ tới, điện thoại lúc này bỗng nhiên sáng lên, một khung thông báo xuất hiện chính giữa màn hình.

Hạ Hùng vừa lúc đang đứng, rũ mắt một cái liền thấy được thông tin bên trên: “Cái gì vậy?”

Hạ Kiều thầm nghĩ không xong, lại lần nữa duỗi tay ấn xóa: “Là bạn học của con, cùng con thương lượng xem cuối tuần đi đâu chơi đâu.”

Nhưng mà ấn xóa một lần, giây tiếp theo lại sáng lên.

Hạ Kiều liền ấn hai lần, khung thoại của tiểu tỷ muội vẫn không ngừng bắn tới.

“Đi ra ngoài chơi như thế nào còn có chuyện của Quý Dữ?”

Hạ Hùng nhạy bén mà nhận thấy dị thường, vươn tay “Cho ta xem.”

Hạ Kiều nội tâm quả thực sắp hỏng mất, cô không nên cài đặt nhận được thông báo liền hiện lên cả màn hình khóa a!

Anh, thực xin lỗi!!

Hạ Trụ nguyên bản không thấy điện thoại Hạ Kiều, nghe ba nói xong mới liếc mắt nhìn điện thoại, nhưng mà không chờ hắn thấy rõ điện thoại đã bị ba cầm đi.

Hạ Hùng nhìn thông báo bắn ra trên màn hình, bình dị mà thì thầm: “Thật sự là Quý Dữ, hắn thật sự ở khoa ký hiệu trong bệnh viện, có người chụp tới rồi.”

Hạ Trụ xôn xao đứng lên, cúi người nhìn điện thoại.

Hạ Kiều hai tay che mặt, một bộ dáng xong đời.

Hạ Hùng còn ở đó niệm: “Nghe nói tại viện 9, 8 giờ làm phẫu thuật, thật sự tẩy ký hiệu, không phải giả……”

Hạ Hùng còn chưa có niệm xong, Hạ Trụ liền cả người xông ra ngoài.

Ghế dựa bị động tác của hắn bang cho lảo đảo, ghế gỗ lim hung hăng đập xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề, hắn chạy quá nhanh, cả Hạ Hùng cũng chưa phản ứng kịp chuyện gì xảy ra.

Không đợi tới khi hắn lên tiếng, thân ảnh con trai đã hoàn toàn biến mất.

Hạ Hùng dừng một chút, cúi đầu hỏi con gái: “Đây là có ý gì? Quý Dữ đi tẩy ký hiệu? Nó không phải vẫn luôn không chịu tẩy sao?”

Hạ Kiều thở dài: “Con cũng không biết a, ai biết hắn như thế nào đột nhiên liền đi tẩy ký hiệu, hành động dị thường của hắn gần đây rất nhiều.”

Hạ Hùng ngơ ngẩn, đem tin tức tiếp thu vào đầu đảo qua, bỗng nhiên trợn to mắt nhìn con gái, lớn tiếng nói: “Trụ nhi vừa rồi còn nói bọn nó hai người lưỡng tình tương duyệt, kết quả nó một mình chạy đi đem ký hiệu tẩy sạch sẽ, như thế nào? Tình cảm đều là một mình Trụ nhi cho nó sao?”

Hạ Hùng càng nghĩ càng giận, cầm điện thoại đập xuống bàn “Chuyện đùa! Còn có người dám chướng mắt con trai ta? Nó nhất định là trả thù!”

“Trước đó vẫn mãi bám lấy Trụ nhi không bỏ, vừa đáp lại đã trở mặt, đây là ở trả thù! Quả thực buồn cười!”

Hạ Kiều không rảnh lo cho cái điện thoại xuất hiện vết nứt của mình, ngẩng đầu ngốc lăng mà nhìn ba: “Ba, người kêu anh con là gì?”

Hạ Hùng sửng sốt, trầm thấp khụ một tiếng: “Hạ Trụ a.”

Hắn đem điện thoại trả lại Hạ Kiều, ngồi xuống nói “Ăn sáng ăn sáng, đừng quan tâm Hạ Trụ, nó thích ăn thì ăn.”

Hạ Kiều chớp chớp mắt.

Ba, người không cần cố tình lại niệm một lần tên anh hai a, hơn nữa người không cảm thấy câu nói này thật sự rất kỳ quái sao?

“Nhìn cái gì? Ăn sáng của con đi.”

Hạ Hùng mặt không đổi sắc mà ăn điểm tâm “Tự mình mua lại một cái điện thoại đi, tiền tiêu vặt còn hay không?”

Hạ Kiều gật gật đầu: “Còn.”

A, người cư nhiên là dạng ba ba này.



“Cảm giác thế nào?”

“Phi thường tốt, chính là có chút đói.” Nói xong bụng liền nghe theo mà lộc cộc một chút, Quý Dữ ngượng ngùng mà cười cười.

Đại khái là thấy hắn quá gấp không chờ nổi, vốn dĩ tám giờ phẫu thuật lại không đến bảy giờ bốn mươi đã làm, hết thảy chuẩn bị ổn thỏa, lại có phòng phẫu thuật trống, cho nên tự nhiên mà phẫu thuật sớm.

Bác sĩ cười cười, hài hước nói: “Đợi lát nữa tôi hạ đao nhanh chút, tranh thủ giúp cậu tối này là có thể ăn một bữa.”

Quý Dữ phối hợp mà lộ ra biểu tình kinh hỉ: “Thật sao? Thật cảm ơn ngài, chờ làm xong phẫu thuật tôi nhất định cho ngài một đánh giá khen thưởng.”

“Ha ha ha.” Bác sĩ cũng vui vẻ, hắn nhìn y tá gây tê đứng sau Quý Dữ, tiếp tục nói “Cơm trưa chắc hẳn cậu không thể ăn, nhưng có thể nghĩ xem đêm nay ăn cái gì.”

Sau cổ đau đớn một chút, có chất lỏng lành lạnh rót vào.

Quý Dữ chớp chớp mắt, trả lời: “Tôi đã sớm nhìn thấy thực đơn, đêm nay tính toán uống canh gà đen, sáng nay giường bên cạnh tôi đã ăn cái này, lại có cẩu kỷ (tên một loại thuốc đông y) lại có đảng sâm, có thật nhiều đồ, thiếu chút nữa thèm chết tôi rồi.”

Thuốc tê có hiệu lực rất nhanh, nói xong câu này Quý Dữ liền cảm thấy đầu lưỡi mình không linh hoạt nữa.

Bác sĩ thấy thế không nói nữa, ra hiệu cho y tá kế bên.

Động tác các y tá rất thành thục, thực mau liền đem tư thế của Quý Dữ điều chỉnh thành đầu hướng xuống dưới, mặt hắn đặt vào một nơi có lỗ trống, có thể cho hắn thông thuận mà hô hấp.

Quý Dữ ý thức dần dần mông lung lên, nhưng không có hoàn toàn lâm vào hôn mê.

Hắn mơ mơ màng màng mà cảm giác được sau cổ bị vẽ vẽ cái gì đó, nhưng không đau không ngứa, hắn còn biết chính mình làm phẫu thuật, cũng có thể tưởng tượng hình ảnh cổ bị vẽ ra, nhưng chính là không đau, loại cảm giác linh hồn cùng thể xác chia lìa này phi thường kỳ quái.

“Ngạch, nôn.”

Hắn có chút choáng váng, cũng có chút khó chịu, không khống chế được mà nôn khan một tiếng.

Choáng xong thì về sau liền cảm thấy lạnh, phi thường lạnh.

Giống như có thứ gì từ sau cổ xuất phát, theo mạch máu chảy ra khắp người, không đau, nhưng thực trướng, giống như muốn đem mạch máu hắn căng bung ra.

Mình như thế nào còn không ngất xỉu?

Là tiêm thuốc tê thiếu, hay là mình quá phấn khởi a……

Vừa nghĩ xong, trước mắt liền hoàn toàn lâm vào bóng đen.



“Tôi tìm Quý Dữ, hắn hiện tại ở đâu?”

Hạ Trụ vọt tới quầy phục vụ khoa ký hiệu, một bên hỏi một bên ngẩng đầu xem bảng tên trên tường, thực mau liền tìm thấy tên Quý Dữ.

Hắn quả nhiên ở đây!

Hạ Trụ lại cúi đầu nhìn thời gian, mới 7 giờ 50, còn kịp.

Y tá hỏi: “Anh có quan hệ gì với Quý Dữ?”

Hạ Trụ trì độn: “Tôi là, tôi là…….”

Hắn là cái gì?

Hắn đối với Quý Dữ mà nói, tính là cái gì?

Lúc này, một bác sĩ vừa phẫu thuật xong ra tới: “Ai, đây không phải Hạ Trụ sao? Cậu tìm Quý Dữ a? Hắn đã tiến phòng phẫu thuật, đứa trẻ kia cũng thật chịu chơi, sáng sớm hôm nay liền tới ngồi xổm trước phòng Tống đại ——”

“Phòng phẫu thuật?”

Hạ Trụ nắm chặt nắm tay “Hắn không phải tám giờ mới phẫu thuật sao?”

Bác sĩ sửng sốt: “Thời gian không phải cố định, sớm chuẩn bị tốt thì sớm một chút làm a.”

“Phẫu thuật đã bắt đầu bao lâu?”

Bác sĩ đưa mắt nhìn điện thoại: “Bảy giờ bốn mươi đi vào, đến bây giờ cũng mười hai mười ba phút.”

Hạ Trụ gấp gáp truy vấn: “Hắn ở phòng phẫu thuật nào?”

“Cậu muốn làm gì?”

Bác sĩ có chút phòng bị mà nhìn hắn “Bệnh viện chúng tôi không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy khi đang tiến hành phẫu.”

Hạ Trụ vội la lên: “Mười hai mười ba phút đủ làm cái gì? Không phải còn phải chuẩn bị trước khi phẫu thuật sao? Y tá cùng bác sĩ không phải kiểm tra dụng cụ một lần sao? Còn phải đánh thuốc tê đi? Như vậy điểm thời gian đủ thuốc tê khởi hiệu?”

Bác sĩ có chút không cao hứng: “Chuẩn bị trước phẫu thuật phải chuẩn bị trước, tới đúng giờ sẽ bắt đầu làm phẫu thuật, ai lại bắt đầu rồi mới kiểm tra? mười hai mười ba phút còn không nhiều sao? Đều đủ chúng tôi cứu bao nhiêu sinh mệnh.”

Hắn nhấc chân đi qua Hạ Trụ, chuẩn bị tiếp tục kiểm tra phòng “Cậu nếu muốn thấy người thì ở đây chờ đi, đã vào phòng phẫu thuật mà nửa đường ra tới là đạo lý gì.”

Hạ Trụ trống rỗng mà đứng ở tại chỗ.

Hắn lấy ra điện thoại, bên trên có mười mấy cái cuộc gọi chưa bắt, trở về danh bạ, hắn lướt lại lướt, thế nhưng không có bất luận cách gì có thể liên hệ với Quý Dữ.

“Thao.”

Mày nhăn lại, Hạ Trụ một quyền nện trên tường.



Lúc Quý Dữ ra khỏi phòng phẫu thuật đã là mười giờ sáng, tác dụng của thuốc tê lui đi một chút, hắn đã tỉnh lại, chỉ là còn trong trạng thái vô tri vô giác.

Hắn chậm rãi chớp chớp mắt, cảm thấy cả người đau hệt như vừa bị thiêu qua.

Mỗi một tấc da, mỗi một tấc xương đều đau, thậm chí mạch máu của hắn còn thịch thịch thịch mà nhảy, cảm giác đau buốt đặc biệt hiện ra, đau đến trước mắt hắn đều biến thành màu đen, đầu óc cũng là một mảnh hồ nhão.

Hắn hoàn toàn không biết, chính mình bị đẩy ra phòng phẫu thuật, liền có một người đã đi tới.

Cho dù người nọ đứng ở bên cạnh hắn, hắn cũng không có một chút cảm giác.

“Quý Dữ.”

Hạ Trụ rũ mắt nhìn người trên giường bệnh.

Hai giờ trôi qua, tâm tình như thiêu như đốt, đã bình tĩnh rất nhiều, nhưng vừa thấy đến Quý Dữ ra tới, nhìn đến trên tay hắn truyền nước, nhìn đến đồ nâng cổ trên cổ hắn, lại nhìn đến hắn hôn hôn trầm trầm, trong lòng y như bị người ta hung hăng nhào nặn, rất đau, mặt cũng bị đánh sưng lên, rất đau.

Trừ bỏ đau, còn có một loại tình cảm khó có thể hình dung vây quanh hắn.

Hắn không biết kia rốt cuộc là cái gì, chỉ cảm thấy khó chịu, toàn thân đều rất nặng, tâm cũng bị cái gì đè tới thở không thông, hắn thực khó chịu, loại cảm giác nặng nề này khiến hắn muốn tức giận, muốn phá hư mọi thứ.

Hắn cầm quyền, nhịn xuống.

“Quý Dữ.” Hắn lại hô một lần.

Quý Dữ vẫn là không nhúc nhích, hai mắt mờ mịt mà nhìn chằm chằm một phương hướng.

Hạ Trụ rũ mắt nhìn hắn, hầu kết lăn lăn, thanh âm khàn khàn: “Cậu thật sự không thích tôi.”

______________________________________________________________________________

Editor: Anh em có thấy lão ba khẩu thị tâm phi không, ngoài mặt nghiêm khắc nhưng trong lòng thương Trụ ca muốn chớt:))))