Trong đầu ong một tiếng, phảng phất có thứ gì tạc mở ra.
Huyết sắc cấp tốc mà từ trên mặt tràn ra, không quá vài giây lại thành lần mà dội ngược về. Chỉ một thoáng, sắc mặt Quý Dữ hết trắng lại hồng, lại một lát sau làn da cả người đều hồng lên, đặc biệt là đôi tai, đỏ đến giống như máu.
Không khí an tĩnh đến hít thở không thông.
Quý Dữ cứng ngắc tại chỗ, một hồi lâu mới phản ứng được đem tay rời đi.
Qυầи ɭóŧ không gì giữ lấy liền rơi tự do, Quý Dữ chỉ cảm thấy nửa người dưới chợt lạnh.
Trên mặt hắn càng nóng, luống cuống tay chân mà đem qυầи ɭóŧ túm trở về.
A a a a để tôi chết đi!!!
Để thế giới hủy diệt đi!! Thế giới này không có tôi!!!!!
Quý Dữ xấu hổ và giận dữ muốn chết, hắn ở trong lòng kêu rên, trên mặt lại mạnh mẽ gắng gượng bình tĩnh: “Khụ, sao anh lại ở đây?”
Nếu như bị nhìn thấy trường hợp xấu hổ khác thì không sao cả, hắn còn có thể đúng lý hợp tình mà đem người mắng ra ngoài, nhưng cố tình lại là đồ của Hạ Trụ, hiện tại trừ bỏ xấu hổ vẫn là xấu hổ.
Hạ Trụ khoanh tay trước ngực, tùy ý mà dựa vào khung cửa: “Tôi nói hai ngày này tôi sẽ ở đây, hơn nữa, cậu không đóng cửa.”
Hắn sớm đã trở lại, chỉ là vẫn luôn ngồi dưới lầu, không bật đèn thôi.
Mỗi lần nhớ tới cuộc đối thoại lúc trưa hắn cảm thấy nén giận đến cực điểm, trên mặt trong lòng đều là nóng rát, có phẫn nộ, cũng có bị vả mặt rồi xấu hổ cùng buồn bực, trừ lần đó ra đó là không cam lòng, cực độ không cam lòng.
Hắn rất muốn tiêu sái mà cùng Quý Dữ đường ai nấy đi không liên quan tới nhau, nhưng không được, hắn làm không được.
Hắn thực để ý.
Thói quen bị người khác thổi phồng, thói quen được người nhìn lên, chợt một cái tát làm hắn khó có thể không chú ý.
Cho nên hắn đã trở lại.
Đến nỗi trở về làm cái gì? Hạ Trụ cũng không rõ ràng lắm.
Chỉ là cảm thấy nếu mình đi rồi thì hoàn toàn nhận thua, hơn nữa còn là thua trong tay một Omega yếu nhược, loại cảm giác này chưa bao giờ có, không chỉ có làm hắn nén giận, cũng làm hắn không vui cùng không cam lòng.
Bất quá không nghĩ tới, vừa trở về liền thấy được một màn bạo kích như vậy.
Hạ Trụ ánh mắt dừng trên bàn tay cầm qυầи ɭóŧ của Quý Dữ, nâng nâng cằm nói: “Ân? Nói như thế nào?”
Quý Dữ lắp bắp: “Tôi, tôi có thể giải thích.”
Hắn cảm thấy đầu mình bốc khói rồi.
“Tôi nghe đây.”
Quý Dữ lê chầm chậm ngồi vào trên giường, kéo chăn che đậy bên hông, ho nhẹ một tiếng, cố gắng trấn định nói: “Ách, là đàn ông với nhau, anh hiểu mà, một lần so lớn nhỏ, tôi cũng không tin lúc anh tắm rửa không ngắm người khác.”
Nói hắn bắt tay vói vào chăn, động tác cực nhỏ mà cởi cái qυầи ɭóŧ rộng thùng thình màu đen kia ra, sau đó hướng trong ổ chăn đút đút, hoàn toàn coi nó như không tồn tại.
“Liếc mắt một cái là có thể lý giải.” Hạ Trụ gật gật đầu.
Quý Dữ nhanh chóng phụ họa: “Chính là như vậy a!”
“Nhưng tôi không hiểu vì cái gì muốn mặc qυầи ɭóŧ người khác.”
Hạ Trụ khẽ nâng cằm, biểu tình tựa tiếu phi tiếu.
Quý Dữ mặt càng đỏ: “Thì, muốn so một chút rốt cuộc kém bao nhiêu.”
“Cậu vậy mà cũng tìm ra lý do.”
Hạ Trụ cười nhạo một tiếng, “Là một Omega, ở trên diễn đàn xoay vòng Alpha nguyên nhân là vì hài tử, hiện tại mặc qυầи ɭóŧ Alpha lại chỉ là vì so lớn nhỏ.”
Hắn vừa nói vừa hướng phòng ngủ đi vào hai bước “Thật sự chỉ là vì so lớn nhỏ sao? Kia vì cái gì bắt tay vói vào? Cậu không biết làm vậy có bao nhiêu tính ám chỉ sao?”
Một Omega mặc qυầи ɭóŧ của Alpha rồi tự sờ, tình cảnh này ai thấy đều loạn tưởng.
Giường trầm xuống, Hạ Trụ ngồi tại mép giường.
Nửa người trên của Hạ Trụ nghiêng về phía trước, áp sát đến trước Quý Dữ, đôi mắt sáng như lửa nhìn chằm chằm mắt hắn, cùng hắn đối diện.
Hạ Trụ tư thế tràn ngập áp tính áp bách, Quý Dữ hướng về sau này ngửa ngửa, trong lòng thở dài một tiếng.
Xong rồi, toàn bộ xong rồi.
Giải thích ban ngày hoàn toàn hỏng rồi.
Còn có thể nói như thế nào?
Chẳng lẽ đem chăn xốc lên cho hắn xem, nói cho hắn chính mình không ngạnh cũng không tuốt, là anh suy nghĩ nhiều?
Thật mẹ nó muốn mạng.
Quý Dữ cảm thấy chính mình tuy rằng còn sống, kỳ thật đã sắp chết.
Quý Dữ sắp chết giãy giụa nói: “Nếu tôi nói tôi duỗi tay đi vào chính là muốn một lần cùng anh so kém nhiều ít, anh tin sao?”
Hạ Trụ không nói chuyện, chỉ là cười nhìn Quý Dữ.
Hắn tư thái tràn ngập áp bách, trong ánh mắt lại mang theo không chút để ý, phảng phất như thẩm phán cao cao tại thượng và người bị phán xử, không có chút ý nghĩa biện bạch nào.
Đối mặt với tầm mắt của Hạ Trụ, Quý Dữ biết giải thích cũng vô dụng.
Hắn dứt khoát sau này lộn ngược một lần, bất chấp tất cả mà trích lời tra nam: “Được rồi, anh muốn nghĩ như vậy tôi cũng không có biện pháp.”
“Tôi lười giải thích với anh, dù sao tôi cũng không thích anh.”
Trích lời tra nam hai lần liên tục.
Hạ Trụ nghe xong một chút cũng không tức giận, ngược lại thật sâu mà nhìn Quý Dữ liếc mắt một cái sau đó đứng lên, sửa sửa quần áo, dùng ngữ khí bình bình nói: “Không còn sớm nữa, cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi có thể ở lại trong phòng không?”
Quý Dữ: “??” Không tiếp tục hỏi?
Hắn dừng một chút, nói “Không, tôi tưởng anh không quay lại, liền không để Trần tỷ tiếp tục thu thập.”
“Nga, vậy cho tôi mượn dùng phòng tắm của cậu.”
Hạ Trụ quen cửa quen nẻo mà kéo ra tủ quần áo “Tôi mượn áo ngủ được không?”
Quý Dữ rất muốn hỏi một chút Hạ Trụ lại bổ não cái gì, nhưng hắn há miệng thở dốc, vẫn là đem vấn đề nghẹn trở về.
“Không.”
Mã áo lớn nhất trong tủ cũng chỉ có số của Omega, dáng người cao lớn như Hạ Trụ căn bản mặc không vừa.
Hạ Trụ xoay người hướng Quý Dữ vươn tay: “Vậy cậu đưa qυầи ɭóŧ cho tôi, đã giặt rồi đúng chứ?”
Quý Dữ: “…… A?”
Hạ Trụ ngoéo ngón tay, trong giọng nói lộ ra chút trêu đùa: “Qυầи ɭóŧ của tôi, cái cậu dùng để so lớn nhỏ, màu đen, tôi thấy cậu giấu trong ổ chăn.”
Máu toàn thân như dồn hết lên ót, Quý Dữ cảm thấy mình gần chín rồi.
“Nga.”
Hắn trong ổ chăn vớt một phen, gương mặt đỏ bừng mà đem đồ vật đưa cho Hạ Trụ “Giặt qua, sạch sẽ.”
Chờ Hạ Trụ cầm chắc hắn liền lập tức lùi tay về, phảng phất như khối vải màu đen kia là hồng thủy mãnh thú.
Hạ Trụ chưa nói cái gì, cầm qυầи ɭóŧ liền vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, đem phòng ngủ ngăn cách thành hai cái thế giới.
Quý Dữ thở phào nhẹ nhõm, hắn nhanh chân đem qυầи ɭóŧ tròng lên, lại mặc xong quần áo, ngay lúc đang đóng cúc áo bên tai truyền đến tiếng cửa mở ra.
Hắn ngẩng đầu, tầm mắt đυ.ng phải cơ ngực hoàn mỹ làm toàn bộ nam nhân hâm mộ.
Hạ Trụ lộ ra nửa người trên, khóe miệng câu lên: “Nghĩ viễn vông làm gì, nếu không tiến vào thực tế so một chút?”
Quý Dữ lại thẹn lại giận: “Cút cút cút cút cút!”
“Anh ngủ phòng ngủ, tôi ngủ sô pha, ngậm miệng lại đừng có tranh với tôi, ngày mai tôi nói với Trần tỷ dọn phòng cho anh.” Quý Dữ cầm lấy gối đầu ôm chăn liền hướng ra ngoài đi.
Hạ Trụ không ngăn cản, chỉ cười nhìn Quý Dữ rời đi.
Thẳng đến khi hoàn toàn nhìn không thấy bóng dáng Quý Dữ, hắn mới xoay người vào phòng tắm.
Không vội vã tắm rửa, Hạ Trụ cầm lấy di động, mở ra diễn đàn nào đó ——
【Hỏi: Omega trộm mặc qυầи ɭóŧ của Alpha là ý tứ thích thích Alpha kia sao?】
Thời gian này đúng là thời khắc cú hội tụ trên Internet, một lúc liền tới mấy cái phản hồi.
【Có thích hay không không biết, muốn bị OX là khẳng định.】
【Này còn không phải là tỏ vẻ cơ khát sao?? Lầu chủ là Alpha đó sao? Trực tiếp thượng a chờ cái gì nữa?】
【Xem ra tiểu O nhà ngươi dục cầu bất mãn nga, lầu chủ nên tự giác nộp lương thực nhiều hơn a~】
Hạ Trụ lại trả lời: 【Hắn nói chỉ là muốn so lớn nhỏ.】
【So lớn nhỏ? So cái kia? O cùng A so cái kia???】
【Ngươi tin?】
【……Lấy cớ thật tốt.】
Tùy tay xoát xoát phản hồi trên diễn đàn, Hạ Trụ tắt điện thoại quăng tới thành bồn rửa mặt.
Hắn nhắm hai mắt đứng ở dưới vòi sen, tùy ý để dòng nước cọ rửa thân thể.
Sau một lúc lâu, hắn cười nhẹ: “Khẩu thị tâm phi.”
—
Kẻ bị nói là “Khẩu thị tâm phi” Quý Dữ cả đêm không ngủ hảo, hắn vốn lo lắng nửa đêm Hạ Trụ sẽ qua đây đánh lén, cho nên ngủ thật cạn, còn nằm mơ, buổi sáng tỉnh lại liền y như không ngủ, cả người mỏi mệt.
Hắn đánh ngáp ngồi dậy, vừa mở mắt liền thấy Hạ Trụ ngồi trên bàn ăn, biểu tình nhàn nhã mà vừa ăn bữa sáng vừa cứng nhắc xem tin tức xã hội.
Thấy hắn dậy còn thực tự nhiên mà chào hỏi: “Sớm.”
Quý Dữ: “…… Sớm.” Hắn như thế nào cảm thấy Hạ Trụ là dáng vẻ tư thái của chủ nhân vậy?
Tiếp theo tầm mắt lướt qua Hạ Trụ, rơi xuống trên người Tiểu Vũ Trụ được bảo mẫu ôm vào trong ngực uy cơm sáng ở đối diện bàn ăn.
Tiểu gia hỏa đã mọc răng, có thể ăn một ít phụ thực.
Hắn ngày thường thích nhất là cháo thịt nạc nấu nhừ, lúc ăn một ngụm tiếp một ngụm, miệng không hề đình chỉ. Lúc này món ăn này đặt trước mặt, nó lại rõ rệt không chừa tâm tư ăn cháo, ăn một ngụm phải thúc giục vài lần mới nuốt xuống, trong mắt đen láy thẳng tắp mà nhìn Hạ Trụ, giống như hận không thể dính trên người hắn.
Bất quá Hạ Trụ đối với nó hoàn toàn thờ ơ, thậm chí còn không liếc mắt một cái nhìn Tiểu Vũ Trụ.
Quý Dữ thở dài, tâm nói nhi tử đừng làm thiểm cẩu* được không.
Hắn vỗ vỗ tay, đem lực chú ý của Tiểu Vũ Trụ hấp dẫn lại đây.
Tiểu Vũ Trụ nhìn đến hắn đôi mắt lập tức phát sáng, duỗi hai tay muốn ôm.
Quý Dữ đi qua đem nó bế lên: “Trần tỷ chị đi nghỉ ngơi đi, cơm sáng để tôi uy nó cho.”
Dứt lời Quý Dữ ôm Tiểu Vũ Trụ lên lầu.
Vào phòng tắm, hắn mở ra cái bàn chải đánh răng mới, khi đánh răng liền nghe Tiểu Vũ Trụ ở bên tai ngô oa lải nhải. Nó nhăn mày nhỏ, oa oa một hồi sau đó còn hướng ngoài cửa phất phất tay, như là chỉ vào cái gì.
Quý Dữ xem cười, hắn phun bọt kem, nói: “Con là đang nói Hạ Trụ hư hỏng sao?”
Tiểu Vũ Trụ cất tay nhỏ, chớp chớp mắt: “A nha.”
Quý Dữ súc miệng, xoa xoa miệng tiến đến bên cạnh tai nhỏ của Tiểu Vũ Trụ nói: “Hắn không thích con, con cũng đừng thích hắn, chúng ta đều không cần thích hắn, được không?”
Tiểu Vũ Trụ tựa hồ cảm thấy lỗ tai ngứa, hắn một bên ha ha cười một bên rụt cổ trốn Quý Dữ.
Quý Dữ buông bàn chải đánh răng, hai tay ôm nó không cho nó trốn, còn gãi gãi nó: “Được không? Đừng để ý đến hắn, hắn đều không để ý tới con, con còn nhìn chằm chằm vào hắn làm gì? Con xem ba là được, đừng một bên tình nguyện, bên kia không hồi báo biết không?”
“Tục ngữ nói đến hảo, thiểm cẩu thiểm đến cuối cùng hoàn toàn không có……”
“Cốc cốc cốc ——”
Cửa phòng tắm bị gõ ba tiếng.
Quý Dữ cùng Tiểu Vũ Trụ đồng thời quay đầu nhìn, liền thấy Hạ Trụ không biết khi nào đứng ở cửa, khóe miệng mang ý cười mà nhìn bọn họ.
Quý Dữ cảm thấy hắn cười có thâm ý khác.
Hạ Trụ hướng Quý Dữ quơ quơ điện thoại: “Điện thoại cậu, rung vài cái, phỏng chừng là có việc gấp. Còn có, cái gì thiểm cẩu không thiểm cẩu, đừng loạn giáo tiểu hài tử.”
Quý Dữ lấy điện thoại qua nhìn.
Điện thoại đã cắt đứt, mặt trên thông báo biểu hiện là thám tử tư hắn tìm kia.
Hắn trong lòng lộp bộp một chút, đối với nội dung cuộc gọi này sinh ra chút chờ mong.
Quý Dữ lại ngẩng đầu nhìn Hạ Trụ, liếc mắt một cái: “Anh sẽ dạy tiểu hài tử? Vậy anh tới.” Nói đem Tiểu Vũ Trụ đưa về phía trước.
Tiểu Vũ Trụ đã sớm chờ mong đến không được, hắn đôi mắt đen nhánh, hai tay nhỏ hướng Hạ Trụ giơ đến cao cao.
Hạ Trụ nhấp môi dưới, trầm mặc một lát nói: “Cậu dạy đến khá tốt, tôi chỉ tới đưa điện thoại, đi đây.” Dứt lời cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Tiểu Vũ Trụ bẹp bẹp miệng, ôm mặt Quý Dữ lại bắt đầu ủy khuất mà cất tay, trong miệng ngô ngô lải nhãi.
Vừa lúc lúc này Quý Dữ gọi lại, hơn nữa kết nối được ——
Đối diện vang lên giọng nam đoan chính lại trong trẻo: “Ngài hảo, xin hỏi là jy bản thân sao?”
Quý Dữ khoác gi-lê, còn không bằng để tên thật.
“Oa ô ——”
“Là tôi, tôi là jy.”
Hai âm thanh đồng thời vang lên.
“……” Đầu dây bên kia điện thoại trầm mặt “Có lẽ ngài nên đổi nơi nào an tĩnh một chút?”
“Papa nga ô ô ơ.”
“Đúng vậy, hắn không tốt, ba đã nói con đừng thích hắn, con xem đi.” Giọng nói vừa chuyển, lại bỗng nhiên trở nên vang dội “Được. Ách, nếu không đợi lát nữa tôi gọi cho anh đi, trên tay vừa lúc có chút việc bận, thật ngại quá a.”
“……Được.”
Tiểu Vũ Trụ tựa hồ bắt đầu có ý thức bắt chước người lớn nói chuyện, hai ngày này hắn ê ê a a miệng động đến vô cùng chăm chỉ.
Đi xuống lầu, Tiểu Vũ Trụ còn đang nói, Quý Dữ hoặc là đơn giản đáp lại hoặc là gật đầu một cái, thẳng đến Tiểu Vũ Trụ nói đủ rồi, mới đem nó giao cho bảo mẫu, chính mình lên lầu gọi điện thoại.
Hắn đi đến trên ban công, đè thấp thanh nói: “Uy, anh hảo, có thể nói.”
“Người ngài kêu tôi tra lần trước gọi Văn Ngữ Vi, là vợ hai của Quý Viễn Sinh vua điền sản Long Thành. Còn có tư liệu chúng tôi tra được về ‘Quý Dữ’ cũng đã gửi hết tới hòm thư của ngài rồi………”
______________________________________________________________________________
*Thiểm cẩu: một lòng thích một người mà người đó không thích mình, đối phương chỉ thích cảm giác được người ta yêu thích.