Khi trời đã gần sáng, Đường Cẩm trở mình, cô mơ màng tỉnh dậy từ trong lúc ngủ mơ. Bỗng nhiên, bụng nhỏ của cô nóng lên, lại còn hơi đau. Như có cảm giác gì đó, Đường Cẩm liền ngồi dậy, hẳn là dâu rụng rồi.
Đường Cẩm đẩy Lục Trầm sang một bên sau đó xuống giường, Lục Trầm thắp sáng ngọn nến bên cạnh bàn rồi nhìn về phía cô với ánh mắt dò hỏi.
Đường Cẩm lấy một bộ quần áo sạch sẽ, thấy hai mắt anh nhập nhèm bèn dỗ: “Không sao, anh cứ ngủ tiếp đi.”
May là trong nhà có dự trữ giấy vệ sinh, nếu không thì quần áo dơ sẽ nhiều đếm không xuể.
Đường Cẩm vội vàng vào nhà vệ sinh thay quần áo dơ ra. Xong xuôi, cô trở về giường, cuộn mình vào trong chăn, tay chân có chút mệt mỏi. Đường Cẩm cảm thấy lần rụng dâu này có gì đó không đúng, những cơn đau liên tiếp truyền đến từ bụng dưới, đau giống như bị ai đó lấy dao cắt. Lúc này là thời điểm nên ngủ ngon lành, cô lại không được quá an ổn.
Thân thể này chịu vất vả lúc còn trẻ, vốn dĩ thể chất đã kém lại còn nhảy vào trong sông khi còn chưa hết kỳ kinh chỉ vì ăn vạ Lâm Tử Tu, cho nên sau này mỗi lần rụng dâu đều khó chịu không thôi. Đường Cẩm cảm nhận được cảm giác bị tra tấn này, dị năng của cô có thể tẩm bổ thân thể nhưng không thể khôi phục cơ thể tận gốc rễ trong thời gian ngắn.
Lục Trầm giữ chặt cánh tay của người bên cạnh mình, cảm nhận được lòng bàn tay lạnh lẽo khiến anh không khỏi nhíu mày. Anh nhẹ nhàng dò theo cánh tay Đường Cẩm, tìm được bụng nhỏ của cô, sau đó nhẹ nhàng xoa lên.
Đường Cẩm cọ cọ bả vai của Lục Trầm, cuộn thành một cuộn giống con mèo nhỏ đang mệt mỏi.
Trời sáng Đường Cẩm cũng không dậy được, đến cả việc Lục Trầm rời giường khi nào cô cũng không biết. Khi đầu óc đang mơ màng, Đường Cẩm cảm nhận được thứ gì đó ấm áp bị nhét vào trong chăn, hẳn là bình giữ nhiệt, được bọc bởi quần áo, đặt lên bụng nhỏ của cô. Độ ấm của bình giữ nhiệt truyền ra bên ngoài khiến ổ chăn ấm áp dễ chịu.
Chóp mũi ngửi được mùi trứng gà, Đường Cẩm được đỡ dậy.
Trước mặt Đường Cẩm là chén trứng gà nấu nước đường, nóng hôi hổi, nhưng cô lại không muốn ăn.
“Em ăn một chút đi.” Lục Trầm nghe bảo người ta ăn trứng gà nấu nước đường bồi bổ thân thể nên nấu một chén, có lẽ Đường Cẩm ăn vào sẽ thoải mái hơn một chút.
Đường Cẩm mím môi, cũng biết phải ăn gì đó. Sau khi ăn hết chén trứng gà nóng hầm hập, dạ dày của cô trở nên ấm áp hơn, chỉ có điều hơi ngọt.
Đường Cẩm ôm bình giữ nhiệt trong lòng ngực, bây giờ cô rất khó chịu.
‘Vậy thì ở nhà nghỉ ngơi thôi, vẫn là đừng đi làm công.’
Cô nói với Lục Trầm bằng giọng ồm ồm: “Em muốn uống nước gừng đường đỏ.”
Lục Trầm nhận lấy chén: “Trong nhà không có đường đỏ, để anh ra ngoài đổi cho em.”
Đường đỏ là đồ tốt, Lục Trầm đến nhà hàng xóm hỏi, dùng tiền liền mua được một khối nhỏ.
Lục Trầm trộn với gừng già nấu một hồi. Mùi vị khá kỳ quái nhưng hiện tại Đường Cẩm rất muốn uống. Người nào trải qua chuyện này mới biết được nó khó chịu đến cỡ nào.
Chó con quấn quýt bên chân của Lục Trầm, cái đuôi mảnh khảnh lung lay, nó đi theo anh vào phòng, nằm dưới đất, nhìn Đường Cẩm bằng ánh mắt đen láy đầy tò mò.
Uống nước đường đỏ xong, Đường Cẩm có cảm giác cả người như sống lại. Tuy hiệu quả không rõ ràng nhưng ít ra thì cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Đường Cẩm phát hiện ra quần áo dơ đã không còn, mặt cô đỏ lên ngay lập tức. Tuy rằng vợ chồng với nhau thì không cần câu nệ, nhưng nghĩ đến dáng vẻ giặt quần áo bẩn cho mình của đối phương, cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Khi cơ thể khá hơn đôi chút, Đường Cẩm liền bàn chuyện đến bệnh viện ở thị trấn. Tuy không muốn đi gặp bác sĩ, nhưng thân thể của cô không ổn. Để lần có kinh sau không phải chịu sự dày vò này nữa, cô phải nghe xem bác sĩ nói thế nào, đừng để mắc bệnh gì, nếu cần uống thuốc thì cũng phải uống.
Người đến bệnh viện không nhiều, hai vợ chồng không cần xếp hàng liền vào được phòng khám.
Bác sĩ dò hỏi triệu chứng rồi kiểm tra một lần, xác thật có chứng lạnh tử ©υиɠ, chướng bụng dưới, không những có dị thường khi rụng dâu mà sau này việc mang thai cũng bị ảnh hưởng.
Đường Cẩm không nghĩ đến chuyện mang thai xa vời như vậy, hiện tại cô chỉ muốn bồi thân thể khỏe mạnh trở lại mà thôi.
Bác sĩ cấp cho cô Phụ Thư Hoàn, Phục Linh Hoàn và rất nhiều thuốc Đông Y.
Lục Trầm dùng bút ghi lại những việc cần chú ý. Vẻ mặt của anh lúc này trông rất nghiêm túc, anh không ngờ sắc mặt của Đường Cẩm hồng hào vậy mà thể chất lại kém như vậy.
Ngửi mùi thuốc của bệnh viện khiến Đường Cẩm cảm thấy không khỏe, lại nghĩ đến sau này phải uống nhiều thuốc đắng như vậy, cô cảm thấy đau khổ vô cùng, hơn nữa số tiền phải bỏ ra cũng không nhỏ, khó tránh khỏi sắc mặt hơi uể oải.
Lục Trầm xoa tay cô: “Chỉ cần phối hợp điều trị, cơ thể em sẽ dần khỏe lên thôi.”
Đường Cẩm miễn cưỡng cười, nói đi chợ đen mua chút đường đỏ.
Hai người còn chưa ra khỏi cổng lớn của bệnh viện thì nghe được tiếng khóc truyền đến từ hành lang.
Một người phụ nữ mặc áo với đầy lớp chắp vá cũ kỹ, bùn trên giày vải còn chưa kịp rửa sạch, tóc cũng rối bời đang vừa đi ra ngoài với dáng vẻ hoảng loạn vừa giơ tay xoa đôi mắt, hốc mắt của bà ấy đỏ bừng.
Đường Cẩm nhìn nhiều vài giây, bởi vì sườn mặt của đối phương rất quen mắt nên cô cẩn thận nhìn chằm chằm, sau đó mở miệng kêu: “Là cô phải không?”
Quả nhiên người phụ nữ quay đầu lại, trông dáng vẻ của bà ấy hơi chật vật, lời nói cũng trở nên nghẹn nghào: “Là Đại Nha hả? Sao cháu lại đến bệnh viện?”
Đường Như Phân và Đường Đại Cường là anh em ruột. Lúc còn trẻ, bà ấy gả vào đại đội Thạch Kiều, ngày thường rất ít khi về nhà mẹ đẻ, cô chỉ mới gặp bà ấy lúc kết hôn.