Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Thành Nữ Xứng Niên Đại Văn, Tôi Giàu Lên Nhờ Mỹ Thực

Chương 17: Lên núi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau con mưa, đất cũng trở nên mềm hơn. Đội sản xuất Hồng Táo dựa núi gần sông, ở gần đó có ba ngọn núi cao, thảm thực vật dư thừa nên nấm dễ mọc. Hôm qua Đường Cẩm đã hẹn với Hà Lệ lên núi tìm nấm, trong khe núi còn có một rừng trúc, có lẽ măng mềm nhất vào thời điểm này.

Mọi người ai cũng biết trên núi sẽ có nhân sâm, người cõng sọt cầm xẻng có rất nhiều.

Đường Cẩm thầm tính toán, nấm dại rất tươi ngon. Những thứ này được xem là mỹ vị ngẫu nhiên có thể ăn được ở nông thôn, nhưng đối với người thành phố thì đây là thứ khó có được, đặc biệt là đối với những loại nấm hiếm có, đến cã cung tiêu xã đều không có bán.

Hằng ngày người thành phố đều mua sắm rau dưa từ cung tiêu xã hoặc chợ đen, nhưng điều kiện hữu hạn nên rau dưa bán ra phần lớn là rau xanh, cải thảo và đậu hũ. Bọn họ không thiếu cái ăn nhưng thiếu hương vị mới mẻ, nếu nơi nào bán rau cỏ hiếm gặp, chắc chắn bọn họ sẽ mua hết.

Đường Cẩm nghĩ đây có lẽ là một cách kiếm tiền, nhà trồng thì không bán được nhưng nấm có thể mang lên chợ đen ở thị trấn bán. Có vài loại nấm còn ngon hơn cả thịt, chỉ có điều nếu cô muốn bán thì phải cẩn thận một chút.

Đường Cẩm có dị năng làm thực vật phát triển nhanh hơn, có thể giúp sản sinh ra rất nhiều nấm, không lo không có nấm ăn. Nhưng trên thực tế, tìm được nấm phải dựa vào may mắn, có người hái được tràn đầy, cũng có người chỉ hái được vài tai nấm.

Người tìm được nấm lén lên thị trấn bán kiếm chút tiền thì không ai chú ý, nhưng nếu bị người phát hiện cô có một lượng lớn nấm để bán, thì có lẽ sẽ có người cảm thấy không công bằng.

Nếu người ta nói đồ vật trên núi là của chung, ụp cái nồi lợi dụng tập thể để thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân, đến lúc đó cô có mười cái miệng cũng không cãi lại được.

Núi Tam Nhĩ là ngọn núi cao nhất ở nơi này, khi xưa còn có người lên núi săn thú, nhưng mấy năm gần đây bị cấm vào trong núi, cùng lắm bọn họ chỉ có thể hái rau dại ở chân núi.

Vừa lại nhìn thì thấy cỏ cây đều xanh biếc, cỏ dại mọc đầy ven đường, sức sống bừng bừng, đường đất đầy dấu chân. Bởi vì trời mưa, đất còn ướt nên đường lên núi hơn trơn trượt, khi quẹt qua những bụi cỏ thì ống quần cũng bị ướt nhẹp.

Vị trí bên cạnh bị tìm sạch sẽ, Đường Cẩm và Hạ Lệ trực tiếp đi vào trong.

Trên đường đi, bọn họ thường thường hái được mấy tai nấm thanh mộc và nấm mối mũ nấm đầy đặn. Hai người phủn bùn đất bám vào thân nấm rồi cẩn thận bỏ vào sọt, còn những tai nấm bị kiến chui qua thì không cần. Những cây nấm này giống như tinh linh nhỏ chợt lóe rồi chợt biến mất, hôm nay trông còn tươi mà ngày mai đã bị kiến gặm thối, nhưng đồng thời cũng có nấm mới mọc lên.

Đường Cẩm và Hà Lệ đi một đường đến rừng trúc, quả nhiên đã có rất nhiều người ở bên trong đang ngồi xổm bên cây trúc đào măng. Măng non không đắng, xào chín là đã thành một món ăn, còn có thể phơi thành măng khô làm thức ăn dự trữ cho mùa đông.

Măng mới nhú đều bị mọi người đào, còn những cây măng cao hơn đầu gối đã không còn mềm nữa thì được để lại thành trúc.

Đường Cẩm tìm một nơi trống trải ngồi xuống đào. Măng non đào không cần phí sức, cho nên cô liền đào nửa sọt. Đào xong, cô cầm sọt lên định đi, nơi này nhiều người, cô không định ở lâu.

Hà Lệ còn muốn tiếp tục đào măng, vừa hay lúc này cô có thể đơn độc tìm nấm.

Lúc Đường Cẩm đang định rời khỏi rừng trúc, thì một giọng nói hướng về phía cô: “Cô đúng là máu lạnh mà!”

Một nữ thanh niên trí thức mặt mọc đầy mụn, thắt hai bím tóc chạy đến phía sau trừng mắt nhìn Đường Cẩm.

Hóa ra Trần Nguyệt Thanh đang đi phía sau cô, không biết sọt của cô ta bị ai làm đổ, măng rơi rụng đầy đất, cô ta đang ngồi nhặt.

Nữ thanh niên trí thức khom lưng nhặt măng cho Trần Nguyệt Thanh, cười mỉa mai Đường Cẩm: “Mấy người đó nói cô tốt bụng đến cỡ nào, kết qua lòng cô cứng rắn đến nỗi không chịu giúp đỡ thai phụ.”

“Tôi biết cô hận Trần Nguyệt Thanh, sao có thể biến thành người tốt ngay được? Tôi không quan tâm người khác bị cô lừa dối thế nào, nhưng tôi biết rõ cô là loại người nào.”

“Bụng của Nguyệt Thanh to như vậy, cô ấy cong eo khó khăn như thế, lỡ như bị té thì làm sao đây? Cô còn không chịu phụ một chút, cho dù ai nhìn thấy đều không thể thờ ơ, vậy mà cô lại giả vờ ngó lơ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »