Chương 10: Mì dầu hành

Đường Cẩm tận lực đuổi theo bước chân của Lục Trầm. Ban đầu cô còn nhiệt tình, sau đó liền thở hồng hộc. Cô nhìn lại hai bàn tay của mình, da tay đều bị thân cuốc làm đỏ lên. Vốn dĩ tay của nguyên chủ có kén, nhưng cũng không biết có phải là bị ảnh hưởng bởi dị năng của cô hay không mà làn da trở nên mịn màng, mấy cái kén cũng biến mất tiêu.

Gieo hạt không tốn bao nhiêu công sức, nhưng cái cuốc rất nặng, còn phải cầm liền tục làm cánh tay của Đường Cẩm dần trở nên đau nhức, da ngón tay mềm mịn bị phồng rộp, eo đau xót, mồ hôi chảy đầy người, tóc cũng dính vào cổ.

Lục Trầm vô tình quay đầu lại thì phát hiện sắc mặt này của Đường Cẩm. Thấy cô nóng đến nỗi mặt đỏ bừng, anh nói: “Em về trước đi, còn lại để anh làm.”

Đường Cẩm lắc đầu, cô vén chút tóc mai ra sau mang tai rồi lấy bình nước ở dưới bóng cây lại.

Sau khi uống nước xong, Đường Cẩm cũng không tiếp tục cậy mạnh mà lại bóng cây nghỉ ngơi một lúc. Gió từ từ thổi qua, làm tấm lưng đang đổ mồ hôi của cô trở nên mát lạnh.

Đường Cẩm cẩn thận nhìn bàn tay của mình. Người con gái nào cũng yêu cái đẹp, nhưng hiện tại làn da của cô trở nên non mịn cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Đến gần giữa trưa, Đường Cẩm liền về nhà nấu bữa trưa. Có vài người nhìn chằm chằm cô, bĩu môi chua ngoa, tỏ vẻ khinh thường: “Ôi chao, Đường Cẩm gả chồng hưởng phúc thật đấy! Trước đây còn ở nhà mẹ đẻ nó đâu có lười biếng như bây giờ, đều làm từ sáng sớm đến tối muộn, đâu có thoải mái như hiện tại, làm bộ làm tịch, đến cả cái cuốc cũng không cầm nổi!”

“Đó là do người ta gả đúng người, không phải có câu lấy chồng thì được hưởng phúc sao? Tôi thấy mệnh của Đường Cẩm khá tốt, có chồng thương, cuộc sống thoải mái hơn ở nhà mẹ đẻ nhiều!”

“Tốt cái gì mà tốt! Tuy năng lực làm việc của Lục Trầm rất tốt nhưng nhà nó chẳng còn ai, gặp rắc rối cũng chẳng biết tìm ai giúp, nhà của cậu ta cũng dột nát. Lúc này thì thấy không tồi, nhưng sau này hai đứa nó sinh con, không lẽ cả nhà định dựa vào một minh Lục Trầm để sống à?”

“Còn có Đường Cẩm cũng thật là, mọi người còn khen nó chăm chỉ, vậy mà nó liền lộ mặt thật, mới có buổi sáng liền bày ra thủ đoạn gian dối!”

Người đang lải nhải rất bận, bà ta thấy Đường Cẩm có thể vào chỗ râm mát nghỉ ngơi nên không khỏi có chút ghen tị, đến khi bụng sôi sùng sục thì cũng không còn tâm trạng nói gì nữa.

Về đến nhà, Đường Cẩm lập tức rửa tay sạch sẽ, lau mồ hôi trên mặt, sau đó đi vào phòng bếp nhìn xem mình nên nấu món gì. Thời gian nghỉ giữa trưa không dài, vì thuận tiện, Đường Cẩm múc một bát bột ngô, trộn thêm tí bột mì và muối ăn, rồi thêm nước nhào thành cục bột. Tiếp đến cô chia cục bột ra làm hai, cán thành từng lát mỏng rồi cắt thành từng sợi.

Đường Cẩm cho từng sợi vào nồi nước sôi. Sau đó cho dầu hành, nước tương, đường cát, bột hoa tiêu vào trong bát. Đến khi mì sợi chín thì một bát mì dầu hành thơm ngào ngạt ra đời, vừa ngon vừa no.

Cô lấy một nắm củ cải khô trong sọt ra, ngâm cho mềm rồi cắt thành từng khúc trộn gia vị, cay giòn ngon miệng.

Đường Cẩm dùng nồi đồng trong góc để nấu chè đậu xanh, đậu xanh nở bung thành những đóa hoa, nước đường ngọt thanh ngon miệng. Cô đặt chúng cạnh lu nước lạnh, đến lúc đó khát nước là có thể uống bát chè đậu xanh mát lạnh, giải khát giải ngấy.

Đường Cẩm xử lý mọi thứ gọn gàng sạch sẽ. Khi nồi nước sôi lên, cô thấy Lục Trầm khiêng cuốc về. Cô ném cải thìa vào trong nồi cho chín một lúc rồi vớt ra đặt vào trong bát mì, mùi hương nồng đậm len lỏi ở trong phòng.

Lục Trầm hít mũi, lập tức cảm thấy đói bụng. Cách nấu ăn của anh chỉ có thể nói là lấp đầy bụng, nhưng Đường Cẩm thì khác, cô có thể biến món ăn đơn giản thành một món ngon có mùi hương khác biệt.

Anh nhanh chóng ngồi xuống, bụng đang kêu gào, cơ thể hết sức lực thúc giục anh nhanh chóng ăn. Lục Trầm vội vàng gắp một đùa mì thật lớn cho vào miệng, vừa nếm, đôi mắt của anh liền sáng lên.

Vị tương nồng đậm, sợi mì dẻo dai.

Đường Cẩm cười hỏi: “Thế nào?”

Lục Trầm gật đầu, dứt khoát khen: “Rất ngon!”

Một bát mì sợi đầy ắp, củ cải khô trộn giòn tan mọng nước, cuối cùng uốt một bát chè đậu xanh ngọt mát, anh cám thấy cực kỳ dễ chịu.

Lục Trầm thỏa mãn cầm chén, giống như cả người anh lại có sức lực.

Ngủ trưa xong, hai người lại ra ruộng. Kết thúc công việc, Lục Trầm được mười điểm công, Đường Cẩm thì kém hơn, cô chỉ được sáu điểm, nhưng có còn hơn không.

Rửa mặt xong, Đường Cẩm nằm rạp trên giường vì đau eo đau lưng, đến cả đầu ngón tay cô cũng lười động. Cô nằm sấp người, để Lục Trầm xoa bóp bả vai cho mình, trông cô rất giống một con cá muối đang được phơi khô trên vỉ.