Editor: Tin
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trầm Tứ có chút mờ mịt ngẩng đầu, hắn khó có khi quên cung kính với người trước mặt, chỉ có chút nghi hoặc nhìn người trước mặt.
Thích Ngô Yến mặt không chút thay đổi đứng ở trong bóng tối, đôi con ngươi màu hổ phách lạnh lẽo nhìn nước suối trước mặt, mái tóc dài màu bạc có chút lộn xộn rơi sau lưng hắn, kim ấn trên trán trong bóng tối lóe lên kim mang, gió đêm cuốn lên trường bào của hắn, thoạt nhìn hắn vẫn là tiên nhân cao cao tại thượng, không nhiễm phàm trần.
Hắn thậm chí không cách nào tưởng tượng được, lời nói thô tục khiêu da^ʍ như vậy lại nói ra từ trong miệng nhân vật thần thánh trước mặt này.
Ở trong lòng hắn, Thích Ngô Yến sát phạt quyết đoán, lạnh lùng độc ác, nói năng cẩn trọng, sánh với ngũ cường, tu vi cái thế, lời nói của hắn có thể quyết định sinh tử của một người, có vô số tông môn bị diệt, tu tiên giới thay đổi.
Lại chưa bao giờ nghĩ tới, còn là xuất hiện chuyện giữa nam nữ kia.
Nhưng mà, hắn thậm chí cũng không nghĩ tới, Thích Ngô Yến vì sao lại hỏi một vấn đề như vậy, sùng bái mù quáng đối với Thích Ngô Yến khiến cho hắn theo bản năng xem nhẹ khả năng kia.
Đây chắc chắn là một đại sự.
Hắn tuyệt đối là người trung thành nhất trong số những kẻ dưới tay Thích Ngô Yến.
Trầm Tứ giống như bình thường, đối với lời thích Ngô Yến nghiêm túc suy tư, cân nhắc nhiều lần, sau đó tất cung tất kính đưa ra đáp án mà hắn cho là nghiêm cẩn nhất, "Theo kiến giải vụng về của thuộc hạ, dưới loại tình huống này, đại khái là nam nhân kia còn rất nhỏ."
"Nếu không, nam nhân đó không được cho lắm."
Thích Ngô Yến, "......"
"Hết lần này tới lần khác Trầm Tứ vẫn nghiêm túc nói, "Cũng có thể là nam nhân kia" sợ làm ô uế lỗ tai chủ nhân, Trầm Tứ châm chước dùng từ một chút, "Có cái gì khó nói đi."
Thích Ngô Yến, "......"
Thần sắc hắn lạnh lùng dời tầm mắt, tâm tình ngược lại càng thêm ác liệt.
Cho dù là Cố Nam Vãn hay là Trầm Tứ mà nói, đều làm cho người ta phá lệ muốn gϊếŧ người.
Hắn nhìn phương hướng ngoài sơn động, con ngươi màu hổ phách tối sầm lại, "Ngươi đi nghe cái tin tức."
Trầm Tứ nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần, mắt hắn mãnh liệt tỏa sáng, nhìn thẳng về phía người trước mặt, thanh âm vang dội nói, "Thuộc hạ nhất định không phụ chủ nhân ủy thác, nhất định sẽ đào ra tin tức mười tám đời tổ tông hắn."
Cố Nam Vãn nhanh chóng xuyên qua rừng rậm, theo những ma tu kia đến, một mảnh linh thú dường như đều bị thanh lý trong một đêm, ngẫu nhiên chỉ còn lại vài con cẩn thận nấp trong bóng tối.
Cô ngẩng đầu, mơ hồ nhận thấy có một đôi mắt đang ẩn nấp theo dõi cô một khắc không rời, trong không khí mơ hồ có một loại khí tức quen thuộc. Cố Nam Vãn trong lòng run lên, cô cho rằng tối nay mình sắp chết ở chỗ này, nhưng mà khí tức kia chỉ không xa không gần dừng ở chung quanh cô.
Không động thủ, cũng không rời đi.
Cố Nam Vãn nhịn không được có chút phiền não, bí cảnh này do mấy tông môn thiết lập cấm chế, sẽ tự động áp chế những tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên đến cùng cấp độ.
Cô cũng không biết, Thích Ngô Yến thân là trưởng lão Vong Trần Tự, tùy thời gây họa tam giới rốt cuộc lấy đâu ra thời gian đến đe dọa cô.
Cố Nam Vãn từ trên cây nhảy xuống, trong tay áo truyền đến cảm giác lạnh lẽo, lúc này cô mới nhớ ra bạch cốt lúc trước cô bối rối nhét vào tay áo.
Một cỗ hàn ý trong nháy mắt từ lòng bàn chân vọt thẳng lêи đỉиɦ đầu, Cố Nam Vãn vội vàng từ trong tay áo lấy bạch cốt kia ra, ánh mắt cô dừng ở xa xa, chỉ thấy núi xanh liên miên không dứt, cành lá tươi tốt, bóng đêm nồng đậm bao phủ lên núi xanh, liếc mắt nhìn lại, giống như là một con quái vật nằm ở xa xa, tùy thời chuẩn bị phá tan bóng tối, chọn người mà cắn.
Cố Nam Vãn giương đầu ngón tay lên, không chút do dự ném bạch cốt kia vào trong rừng rậm tối tăm.
Tiếng vang nhỏ truyền đến từ rất xa.
Cố Nam Vãn thở phào nhẹ nhõm, hàn ý trên người tựa hồ cũng theo đó tản đi, mắt thấy bóng đêm càng thêm nồng đậm, Cố Nam Vãn một mình cũng không dám chạy loạn trong rừng. Cô tìm một bụi cỏ rậm rạp, lòng bàn tay sương đen bao phủ, quan tài đen như mực trong nháy mắt xuất hiện trước mặt cô, cô lại thu thập chung quanh quan tài một lát, nương theo hoàn cảnh xung quanh che giấu quan tài trong bụi cỏ.
Hiện tại cô nhìn quan tài lại thấy thích thích thế nào ấy, quan tài này không chỉ có thể che dấu khí tức còn có thể đánh người, quả thực là thứ ra ngoài không thể thiếu của tu tiên giới, Cố Nam Vãn xốc quan tài lên, bò vào trong quan tài, một con hạc giấy ngược gió, run rẩy bay tới trước mặt cô, con hạc giấy kia rất nhẹ chạm vào đầu ngón tay cô.
Động tác Cố Nam Vãn dừng lại, ánh mắt cô dừng lại trên hạc giấy một lát, thấy ở đuôi hạc giấy có một dấu ấn hoa mai.
Là dấu hiệu của Lục gia.
Trong nháy mắt này, cô có thể nghĩ đến phản ứng của Lục mẫu, đơn giản là cuồng loạn quát mắng cô ích kỷ lạnh lùng không để ý đến tình thân, hoặc là mắng cô, không nên bỏ lại Lục Thiểu Thiểu, sau đó bức bách cô lập tức quay lại đường cũ, tìm Lục Thiểu Thiểu xin lỗi nàng.
Vô luận là ai, Cố Nam Vãn cũng không muốn nghe.
Theo nội dung trong sách tràn vào trong đầu cô, vừa nghĩ đến những chuyện tương lai Lục gia sẽ làm với cô, hiện tại mới chỉ nhìn thấy dấu hiệu của Lục gia thôi trong lòng cô đã phiền và bất đắc dĩ nói không nên lời.
Vốn đang muốn tu luyện, trong nháy mắt không còn nữa.
Con hạc giấy kia vẫn nhẹ nhàng đυ.ng vào đầu ngón tay cô như cũ, ý đồ khiến cô chú ý. Cố Nam Vãn có chút phiền não phất phất tay, đầu kia trong nháy mắt truyền đến tiếng gầm nhẹ phẫn nộ của Lục mẫu, "Cố Nam Vãn!!!"
Âm thanh kia bén nhọn chói tai, trong bóng đêm này nghe có chút khủng bố, Cố Nam Vãn đầu tê rần, cô cũng không biết lấy đâu ra lá gan, vung con hạc giấy kia sang một bên, không để ý trên con hạc giấy điên cuồng lóe lên ánh sáng, cô nhắm mắt lại, vùi đầu ngã vào trong quan tài, sau đó trực tiếp khép ván quan tài lại.
Thế giới trong nháy mắt yên tĩnh.
Cố Nam Vãn giương tay, có chút cảm khái vỗ vỗ ván quan tài, "Đa tạ bằng hữu, trở về mua cho cậu vàng mã tốt nhất."
Ván quan tài vẫn không chút sứt mẻ như cũ.
Theo con hạc giấy bị ngăn cách bên ngoài quan tài, đầu kia của con hạc giấy, sắc mặt Lục mẫu trong nháy mắt trầm xuống, bà ta vỗ mạnh bàn, tức giận mắng: "Làm càn."
Lục mẫu thấy Cố Nam Vãn dám không nghe lời bà ta, thậm chí trực tiếp không để ý đến hạc giấy truyền âm của bà ta, lúc này tức giận: "Con sói mắt trắng này, ta thấy là nó cánh cứng rồi."
"Xem thái độ kia của nó đi, là thái độ đối với mẹ ruột sao? Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước không bằng trực tiếp dìm chết nó trong nước, tránh cho hôm nay gây chuyện cho chúng ta."
Ngay cả Lục phụ cũng cau mày, vẻ mặt không đồng ý, ở trong lòng ông ta, bất luận là tỷ muội trong nhà nháo như thế nào thì cũng là chuyện trong nhà, nhưng mà vừa rồi Cố Nam Vãn làm thế là tự tay đào thải đồng môn, bóp nát ngọc bài của Trầm Từ Dao, chuyện này đã nháo lớn ra bên ngoài.
Lục gia và Trầm gia hai nhà quan hệ từ trước đến nay thân cận, mấy đứa nhỏ cũng cùng chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, quan hệ rất tốt, hiện tại Cố Nam Vãn không nể tình làm ra chuyện như vậy, ông ta nên ăn nói thế nào với Trầm gia.
Cố Nam Vãn này làm việc thật sự là không có đầu óc.
Lục phụ sờ sờ râu, có chút cứng ngắc nói, "Nha đầu này, thật sự là không biết trời cao đất dày."
"Ta đã nói rồi, lúc trước chúng ta không nên quản nó, mấy năm nay nuôi nó, ông xem hôm nay nó..." Lục mẫu nghe vậy có chút phiền não, nhìn y phục, bà ta bẻ tay, lại thì thầm: "Nó nào còn một nửa dáng vẻ Lục gia chúng ta, ích kỷ, tùy hứng, lãnh huyết, lang tâm cẩu phế" Càng nói, trong lòng bà ta càng tức giận, hiện tại Cố Nam Vãn nếu ở bên cạnh bà ta, bà ta nhất định phải giáo huấn cho nó biết, đến tột cùng là quy củ là cái gì?
Lục phụ bất đắc dĩ thở dài, nghĩ đến chuyện trước kia, ông cũng có chút thổn thức: "Bây giờ còn nói những thứ này làm gì, năm đó không phải bà muốn thu lấy mấy thứ đồ kia sao? Đồ cũng đã nhận rồi, cũng không thể bỏ lại người mà đi, bà đã tuyên thệ rồi."
Lục mẫu nghe vậy há miệng, bà ta có lòng muốn phản bác, nhất thời lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng, bà ta chỉ không cam lòng hừ lạnh một tiếng, "Ta mặc kệ."
Cố Nam Vãn lại không biết trong lòng Lục phụ Lục mẫu tức giận. Giờ phút này, cô đang nằm trong quan tài, quan tài này cực kỳ thần kỳ, hiện tại tu tiên giới đã sớm vào thu, hàn ý bức người, cô ở trong quan tài lại là một mảnh ấm áp.
Mệt mỏi ập tới, Cố Nam xoay người lại, bất quá thời gian nửa chén trà, liền ngủ say.
Hiếm khi hơn nửa đêm cô bắt đầu nghỉ ngơi.
Từ khi cô bắt đầu tu luyện tới nay, cô dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện chính là tu luyện, mỗi ngày cơ hồ chỉ ngủ hai canh giờ, hôm nay, bởi vì Lục mẫu xen ngang, cô ngược lại khó có được phóng túng một lần.
Giữa mộng tỉnh lại.
Mồ hôi nóng bỏng chảy trên cổ cô, Cố Nam Vãn chậm rãi mở mắt ra, cô tựa hồ lại trở về sơn động tối tăm kia, khắp nơi đều là quần áo lộn xộn rách vụn, cô bị người nọ bức ở góc tường, nhiệt ý nồng đậm bức cô gần như hít thở không thông.
Lúc mở mắt ra, cô lại như rơi xuống biển sâu không thấy đáy, một bàn tay lạnh lẽo gắt gao nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, kéo cô cùng rơi xuống, nước biển lạnh như băng tràn vào trong miệng cô.
Lúc ẩn lúc hiện, đoạn xương trắng bị cô vứt bỏ kia không biết từ khi nào đang quay tròn xuất hiện trước mặt cô, tản ra hào quang chói mắt, ngay lúc cô sắp ngất xỉu, thân thể cô nhẹ nhàng, cô dường như lại lần nữa bị kéo vào trong ác mộng kia, bạch hổ khổng lồ đặt cô dưới móng vuốt, con ngươi màu hổ phách từ trên cao nhìn xuống cô.
Nó hơi há miệng, răng nanh sắc bén dưới ánh trăng khúc xạ ra hàn quang.
Bạch Hổ chậm rãi cúi người, hơi thở lạnh như băng rơi vào tai cô.
Cố Nam Vãn mở to mắt, trán cô sớm đã đầy mồ hôi lạnh, cô dồn dập hô hấp, lại thấy cô vẫn như cũ nằm trong quan tài tối đen như mực, bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tim cô đập kịch liệt, tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Cố Nam Vãn hít sâu một hơi, tất cả những gì vừa rồi chỉ là giấc mơ của cô.
Nhưng mà, cô đã liên tục hai đêm gặp ác mộng rồi, cô cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, cô còn chưa chết trong tay tên điên Thích Ngô Yến kia, thì đã bị những giấc mộng này dọa tẩu hỏa nhập ma.
Cố Nam Vãn có chút thống khổ ôm đầu.
Cứu mạng.
Có một khắc, cô thậm chí nghĩ, dứt khoát cùng tên điên kia liều mạng, coi như là chết đi, đỡ phải lo lắng đề phòng.
Cố Nam Vãn hít sâu một hơi, cô đẩy nắp quan tài ra, không biết từ khi nào, mặt trời đã lên cao, gió mát mẻ mang đi sự buồn ngủ của ban đêm, một đêm qua đi, đau đớn trong đầu cô giảm bớt không ít, nhưng mà linh lực trong cơ thể vẫn trì trệ như trước, không có chút dấu hiệu muốn đột phá.
Cố Nam Vãn có chút mất mát thở dài, cô có chút mệt mỏi ngồi dậy, lại cảm thấy một vật cứng từ trên người cô lăn xuống.
Cố Nam Vãn ngẩn ra, cô cúi đầu, liền thấy một đoạn xương trắng trượt dài lăn đến bên cạnh tay cô.
Cố Nam Vãn, ''......"
Mới sáng sớm, cô suýt nữa bị dọa đến hồn phi phách tán.
Cô thật sự chịu đủ rồi.