Chương 1

Gió xuân như lụa, trời xanh không mây, nắng mai xuyên qua tầng mây, chiếu xuống mặt đất, khiến người ta cảm thấy thư thái, vui vẻ.

Hôm nay thời tiết rất đẹp và cũng là một ngày tốt lành để ăn mừng.

Văn Dương nhìn số tiền khổng lồ trong điện thoại, không khỏi mừng rỡ rơi nước mắt.

Ai có thể nghĩ tới, ai có thể hiểu được!

Luôn xui xẻo và khốn khổ, cô chỉ vô tình mua một tờ vé số nhỏ và bất ngờ trúng giải thưởng lớn 100 triệu!

Văn Dương choáng ngợp trước khối tài sản khổng lồ bất ngờ này, đến mức cô cảm thấy như đang ở trên mây, cô theo nhân viên thực hiện tất cả các bước để đổi giải, cuối cùng đến ngân hàng nộp thuế, cô thực sự có 80 triệu.

Nhân viên hỏi cô có muốn quyên góp cho hoạt động từ thiện không, nhưng Văn Dương kiên quyết từ chối, cô vốn là một đứa trẻ mồ côi khốn khổ, giờ lại muốn làm màu đi quyên góp, trở thành một nhà từ thiện? Nghĩ cũng đừng nghĩ!.

Văn Dương choáng váng suốt ngày, trong lòng hưng phấn khó tả. Ví như, nếu nhìn thấy một bông hoa bên đường, sẽ muốn hôn nó; nếu nhìn thấy một con chó, sẽ muốn kéo nó và nhảy múa với nó.

Đã sống trong nghèo khó hơn mười năm, lần đầu tiên cô cảm thấy thế giới này thật tuyệt vời!

Buổi tối, cô nằm trên chiếc giường gỗ trong nhà thuê, nghĩ ngày mai sẽ chuyển đến một biệt thự lớn, và... cô cũng sẽ đến KTV “múc” một vài người mẫu nam chất lượng cao để vui vẻ!

Càng nghĩ càng vui, càng nghĩ càng không ngủ được, cha mẹ thật sự được tổ tiên phù hộ, Văn Dương nóng lòng muốn chồm dậy khỏi giường dập mạnh. đầu vài cái để tỏ lòng biết ơn.

Cô đã làm đúng như vậy, sau khi bị đập mạnh vào đầu, đầu cô lại bắt đầu choáng váng và chìm vào giấc ngủ sâu mà không hề hay biết.



"Ờ...ờ..."

Một tiếng rêи ɾỉ không thể phân biệt được truyền đến tai Văn Dương.

Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại là một thiếu niên xinh đẹp, trên người không có một mảnh vải che thân.

Cổ tay và mắt cá chân của chàng trai trẻ đều bị trói chặt bằng dây thừng màu đỏ, không thể cử động, làn da trắng như tuyết dưới ánh sáng vàng của anh ta mịn màng như ngọc, những bộ phận kín đáo nhất hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, giống như một nụ hoa. Hoa tulip nở rộ.

Văn Dương bị cảnh tượng hương diễm này làm cho sợ hãi tột độ, sau đó cô thầm nghĩ: “Mình nhất định là đang nằm mơ.”

Nghĩ như vậy, cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng điều bất thường là trước đây đối tượng trong mộng xuân của cô đều là những người đàn ông không thể nhìn rõ khuôn mặt, đây là lần đầu tiên hình ảnh đó sống động và rõ ràng như vậy.