Chương 4: Tôi nguyện ý

Chương 4: Tôi nguyện ý

Lại là dưới ánh đèn chạng vạng, chàng trai nhìn thấy tôi, anh chỉ xin lỗi và nói với tôi rằng, anh không còn tranh nào nữa.

Lòng tôi rơi lộp bộp.

Đột nhiên tôi ý thức được, mẹ anh ấy bị bệnh.

Tuy rằng, tôi không dựa theo cốt truyện làm cho anh ấy không bán được tranh.

Nhưng tranh của anh vẫn không có người mua.

Vậy nên, anh vẫn bị cuốn vào cốt truyện cưỡng chế, làm nhục và tra tấn sao?

Tôi không biết vì sao tôi đột nhiên lại chú ý đến vận mệnh của anh ấy như vậy.

Rõ ràng tôi chỉ là một người đứng xem.

Có được một cuộc sống giàu có mà đời trước tôi không dám tưởng tượng, chỉ cần không làm điều ác, tôi có thể sống một cuộc đời bình yên ở thế giới này.

Tôi hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc, không bị ảnh hưởng bởi cốt truyện.

Nhưng trong một tháng qua tiếp xúc với Nguyễn Thanh Du, tôi thế nhưng lại sinh ra một ý định điên rồ.

Tôi muốn cứu anh ấy.

Tôi muốn cho anh ấy một cơ hội lựa chọn của riêng mình.

Vì thế, tôi hỏi anh: "Vậy còn anh? Bao nhiêu tiền mới có thể mua được anh?"

Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, tôi mới cảm thấy không ổn.

Câu nói này nghe như có ý nhục nhã.

Sau một tháng đồng hành, Nguyễn Thanh Du đã dần thay đổi suy nghĩ về tôi, có thể vì câu nói này mà anh ấy sẽ trở lại hình dạng ban đầu.

Cho rằng tôi vẫn là nữ phụ ác độc kiêu căng như trước.

Khi tôi đang tự hỏi trong đầu làm thế nào để cứu vãn.

Nguyễn Thanh Du đã mở miệng.

Khuôn mặt anh giãn ra, giọng điệu ôn hòa: "Tranh 500, còn tôi chỉ cần 50."

Tôi ngạc nhiên trước lời nói của Nguyễn Thanh Du.

Anh ấy vẫn bình thản nói với tôi: "Tôi đem bản thân bán cho cô, chỉ cần 50. Nhưng mẹ của tôi, bà ấy đang bị bệnh, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi đưa mẹ đi chữa trị."

Trên khuôn mặt Nguyễn Thanh Du không hề tỏ ra nhục nhã, chỉ một câu nói nhẹ nhàng, anh liền bán mình cho tôi.

Có lẽ thấy tôi không nói gì, anh ấy bắt đầu lùi bước.

"Tất nhiên, nếu cô cảm thấy không ổn..."

Tôi lắc đầu: "Tôi nguyện ý."

Trên mặt anh hiện lên vẻ ngạc nhiên, lúc này tôi cũng nhận ra câu nói này thật ngớ ngẩn.

Nguyễn Thanh Du đang thương lượng giá cả của mình với tôi, trong khi tôi lại nói như thể đồng ý lời cầu hôn.

Mặt tôi có hơi nóng, tôi mỉm cười giải thích với anh.

“Nếu tôi chọn mua anh, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm tiền chữa bệnh cho mẹ anh. Tất nhiên, điều này đối với tôi là vốn đầu tư, anh là thiên tài, một bức tranh của anh trong tương lai không biết sẽ có mức giá thế nào.”

--------------

Hũ: chương nợ mình sẽ lên bù sau nha, đang bận quá hiu hiu