"Có cần chữ ký không?"
Hứa Nhất Nặc đột nhiên không phản ứng chữ ký là gì, bên tai lại vang lên tiếng thét chói tai hưng phấn.
"À, à, cảm ơn anh..."
"Anh có thể ký vào đây được không ạ?"
"Anh không thể ký trên giấy trắng, có cái khác không?"
"Có có, ảnh của anh trai được không?"
Tiểu Lam lấy một vài tấm ảnh chụp ở sân bay đã in từ trong túi xách của cô ấy và đưa chúng cho những người khác. Hứa Nhất Nặc cúi đầu nhìn thời gian, đợi mười phút rồi quay lại vẫn kịp.
Mấy cô gái ngoan ngoãn đứng như ở một bên như những đứa trẻ mẫu giáo chờ chia táo, Triệu Diệc Tinh cầm lấy tấm ảnh nhìn một cái, hỏi từng người một ký cho tên gì, có cần gửi lời chúc gì không.
"Bức ảnh chụp rất đẹp, cảm ơn các bạn" Triệu Diệc Tinh đưa bức ảnh đã ký và tầm mắt dừng trên người Hứa Nhất Nặc, "Còn em thì sao? Không cần sao?"
Cảm ơn, tôi thật sự không cần lắm.
Lời từ chối khéo léo còn chưa nói ra, Tiểu Lam đã cao hứng cầm bức ảnh có chữ ký lên tiếng trước: "Tất cả những bức ảnh của anh trai đều cho chị này chụp, làm sao có thể không cần chứ?"
Những bức ảnh mà Tiểu Lam in ra toàn bộ là ảnh nội bộ của hoạt động thời trang đăng trên weibo "ngôi sao Nam Cực" vào ngày hôm đó. Hình ảnh sau khi chỉnh sửa được trang trí thêm logo của ngôi sao Nam Cực, quả thực mang vẻ đẹp xuất sắc.
Một trong số đó, Triệu Diệc Tinh lấy màn hình điện thoại di động, anh ngạc nhiên oh một tiếng: "Hóa ra là do em chụp, chụp rất đẹp. Anh nhớ những bức ảnh này. Hình như anh thường xuyên gặp em, cảm ơn anh rất thích. "
Hứa Nhất Nặc: "Không sao đâu, không có gì đâu."
Triệu Diệc Tinh: "......"
Tất cả mọi người: "????"
Ngay khi lời nói vừa thốt ra, Hứa Nhất Nặc đã cảm thấy có gì đó không đúng. Kiếp trước, nhận được lời cảm ơn từ rất nhiều người, đồng nghiệp và bạn học, cô lao công, anh trai chuyển phát nhanh, cô sẽ lịch sự trả một câu không cần khách khí.
Lần đầu tiên nhận được lời cảm ơn từ thần tượng, Hứa Nhất Nặc đã thấy Lâm Song Song và những người khác đang nhìn cô với đôi mắt to tròn đầy hoài nghi, sau đó cô nhận ra rằng lời "cảm ơn" lịch sự này không phù hợp cho lắm.
Chết tiệt, theo đuổi ngôi sao thì tốn kém, còn nói chuyện với thần tượng thì mệt quá.
"Khụ khụ, anh trai đã vất vả rồi." Hứa Nhất Nặc cố gắng bù đắp thẳng thừng, "Là do anh đẹp trai, không phải vì em chụp ảnh đẹp. Anh trai thích là được rồi."
Triệu Diệc Tinh kìm lại nụ cười của mình: "Ừ, rất tốt. Ký tên cho ai vậy?"
Lâm Song Song: "Cô ấy là một ngôi sao ở Nam Cực, cảm ơn anh trai đã khen ngợi!" Nói xong cánh tay cô chạm nhẹ vào Hứa Nhất Nặc, dùng ánh mắt ám chỉ một cách cuồng nhiệt.
Hứa Nhất Nặc: "Hãy ký cho ngôi sao Nam Cực... Ơ, chờ đã."
Triệu Diệc Tinh ngừng viết: "Sao vậy?"
Hứa Nhất Nặc chưa từng theo đuổi thần tượng, nguyên chủ cũng chưa từng nhận được chữ ký, cũng không đoán ra được tính cách của nam chính, nên cô cẩn thận hỏi: "Có thể ký cho người khác được không?"
Vịt Vàng nhỏ và Tiểu Lam nhìn nhau, rồi đồng loạt nhìn Hứa Nhất Nặc. Đều là fan kỹ thuật của "ngôi sao Nam Cực", nhưng không ngờ chị này lại tốt bụng như vậy, lại giúp fan khác lấy chữ ký?!
Tuyệt vời, cảm động thật.
"Chị Nặc định tặng nó cho ai à?".
Triệu Diệc Tinh cũng hỏi: "Có thể, em muốn tặng nó cho ai?"
Hứa Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm, bộ dạng hối hả ban nãy có lẽ tốt. Cô không muốn có chữ ký bởi vì về nhà thì cũng chỉ có thể lại nhét vào ngăn kéo.
Nghĩ lại cậu em Chiêu Chiêu kia, hai người đã cùng nhau xem phim truyền hình ở nhà, thường chọc cô hỏi xem nam chính trên tivi có đẹp trai hay không, trông rất có vẻ hứng thú.
Hứa Nhất Nặc không biết một đứa trẻ bé tuổi như vậy có được coi là theo đuổi thần tượng hay không, nhưng chắc hẳn vì thích nên mới hỏi cô nhiều như vậy, thế nên cô lấy bức ảnh ký tên này làm phần thưởng, đỡ phải mua đồ chơi để dụ dỗ.
Kế hoạch nghĩ xong.
Hứa Nhất Nặc: "Em trai tôi rất thích anh, hãy ký tên cho em ấy, cảm ơn anh."
Triệu Diệc Tinh lại cầm bút lên: "Tên là gì." Nhất Nặc vẫn còn có em trai?
Hứa Nhất Nặc cúi người gần hơn và vừa nói vừa cười, "Chỉ cần viết Chiêu Chiêu là một đứa trẻ dễ thương, hiểu chuyện, chúc em vui vẻ mỗi ngày, lớn lên khỏe mạnh."
Triệu Diệc Tinh: "..."
"Thì ra là Chiêu Chiêu cũng thích anh trai à? Thằng bé có mắt nhìn!" Lâm Song Song nghĩ đến cục cưng mềm mại, hai mắt sáng lên, "Này không phải cậu nói thằng bé đã về nhà sao?"
Hứa Nhất Nặc ậm ừ có chút thất vọng, rất nhanh lấy lại tinh thần: "Sau này còn có cơ hội gặp lại, tớ muốn xin chữ kí cho em ấy."
"Tớ hiểu được, cậu rất nhớ em ấy."
"Tất nhiên là vậy rồi, mấy ngày nay vì nhớ mà tớ chẳng thể ngủ ngon được."
Không để ý ai mà nói rất tự nhiên, Hứa Nhất Nặc đột nhiên nhận ra Triệu Diệc Tinh không có động tĩnh gì, ý thức được vừa nhắc đến Chiêu Chiêu thì có chút thô lỗ.
Vì thế quay đầu nhìn anh và xấu hổ nói, "Xin lỗi anh trai, chỉ cần viết cho Chiêu Chiêu."
Triệu Diệc Tinh im lặng một lúc, sau đó ngẩng mặt lên cười nhẹ: "Được rồi, em thật là một người chị em tốt."
"Không phải, em trai mới là một người em tốt."
Hứa Nhất Nặc muốn điên cuồng khen ngợi Chiêu Chiêu là một đứa bé hiểu chuyện cỡ nào, nhưng hơi khó xử và xấu hổ.
Cô không làm phiền đến đám Vịt Vàng nhỏ và những người khác, nhưng khi khuôn mặt non nớt, mũm mĩm hiện lên trong đầu cô, khóe môi cô không tự chủ được nhếch lên.
Sau khi Triệu Diệc Tinh ký tên cho các fan xong, anh ấy liền quay trở lại phòng chờ, đi được nửa đường, anh quay đầu lại, mỉm cười và nhẹ nhàng vẫy tay với fan. Vài người hâm mộ nhỏ cảm thấy sinh mệnh của mình dường như sắp kết thúc, Tiểu Lam thấy thắt lưng của mình không còn đau nữa, chân cũng hết nhức, tinh thần sảng khoái tràn trề.
"Anh trai hiền quá, đây chính là thiên thần ở trên trái đất." Tiểu Lam sụt sịt, đặt tấm ảnh có chữ ký lên ngực rồi chắp tay, "Tia sáng của thiên thần đã chữa lành vết thương cho em."
Hứa Nhất Nặc không quan tâm đến mọi người phát điên như thế nào. Cô nghĩ đến vẻ dễ thương của Chiêu Chiêu khi xem bộ phim truyền hình của Triệu Diệc Tinh trên ghế sofa và em ấy có thể hạnh phúc như thế nào khi nhận được bức ảnh có chữ ký. Lần đầu tiên, cô cảm thấy theo đuổi thần tượng thõa mãn và vui sướиɠ như thế nào.
Kết quả nhận được nhiều phúc lợi từ thần tượng là đi đến sảnh muộn và suýt bị các nhân viên bảo vệ chặn lại. Cũng may là Hứa Nhất Nặc và Lâm Song Song đã quen thuộc và biết rằng chương trình vẫn còn kịp.
Người dẫn chương trình bắt đầu và nói với khán giả về những lưu ý khi không ghi hình lại. Đèn sân khấu được bật lên và buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Giống như lần trước, sau khi giới thiệu ban cố vấn và trình tự thi đấu, âm nhạc đột ngột thay đổi.
"Chúng ta hãy chào đón vị khách đặc biệt của ngày hôm nay: cố vấn hình ảnh Triệu Diệc Tinh!"
Tiếng reo hò của khán tăng lên bất ngờ, thậm chí lấn át cả âm nhạc trên sân khấu. Ánh sáng từ mọi hướng hội tụ thành một chùm và chiếu vào người Triệu Diệc Tinh, như chính anh phát ra ánh sáng.
Hứa Nhất Nặc nảy ra một ý tưởng trong đầu, mắt cô sáng lên.
Phù hợp với phong cách.
Đó là những gì mà người cố vấn mang đến?
Người dẫn chương trình giới thiệu xong, mọi người vui mừng vỗ tay hoan hô như sấm, người dẫn chương trình ra hiệu cho mọi người dừng lại một chút và sau đó giới thiệu nhiệm vụ hôm nay của cố vấn hình ảnh.
Là một nghệ sĩ ngôi sao trong tương lai, diễn trước ống kính là rất quan trọng, nhóm nhạc nữ không chỉ hát và nhảy trên sân khấu mà còn có thể xuất hiện trên thảm đỏ thời trang hay thậm chí là trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình.
"Thiếu nữ hoa lệ" cam kết tạo ra một nhóm nhạc nữ hoàn hảo toàn diện, từ ánh mắt, chuyển động và ngôn ngữ cơ thể trước ống kính là những điều rất quan trọng.
Là một người thường xuyên đứng trước nhiều máy quay và là một ngôi sao hạng A thì Triệu Diệc Tinh là người cố vấn phù hợp nhất.
Vịt Vàng bé nhỏ nắm chặt tay vui vẻ: "Tổ chương trình có mắt nhìn, chỉ có anh tôi mới xứng với vị trí này."
Nước sốt bong bóng: " Gì chứ, đây là một nghệ sĩ toàn diện! Anh trai tôi dù có bình luận về thanh nhạc cũng không thành vấn đề."
Hứa Nhất Nặc thì thào: "Tôi cảm thấy chương trình này tìm anh trai trước để lấy độ hot rồi sau đó mới nhận làm cố vấn."
Lâm Song Song: "Đừng bận tâm, dù sao thì anh trai cũng đã làm việc rất chăm chỉ, và đội ngũ chương trình đã dám cắt máy quay thì mình đánh nhau với họ."
Những khách mời có lưu lượng cao ngất ngưởng mà cắt ống kính? Tổ chương trình vừa mới in tiền từ hôm qua à? Hứa Nhất Nặc lắc đầu thích thú, thực sự tò mò về màn trình diễn của cố vấn Triệu Diệc Tinh.
"Buổi biểu diễn của Thiếu nữ hoa lệ, chính thức bắt đầu!"
Một làn sóng thét chói tai, Tô Tiểu Noãn xuất hiện ở nhóm đầu tiên, bọn họ đều biết trước.
Chỉ là lần này trang điểm trên sân khấu rất hoàng tráng, Tô Tiểu Noãn đi qua trước mặt bọn họ ánh mắt nhìn khán giả, Lâm Song Song liền nhận ra, giơ gậy sáng lên hưởng ứng, nhóm fan ngũ tiên nữ nhất thời đồng loạt cổ vũ cho Tô Tiểu Noãn.
Mới sáng sớm đã bị cái này cái kia hoa mắt chóng mặt, Hứa Nhất Nặc gần như quên mất cốt truyện.
Đây là lần đầu tiên nam chính và nữ chính gặp nhau sao? Tuy rằng cốt truyện cụ thể không nhất quán, nhưng sẽ giống như trong tiểu thuyết viết, là lần đầu gặp gỡ ấn tượng sao?
Hứa Nhất Nặc đột nhiên trở nên căng thẳng, Lâm Song Song thấy môi cô mím chặt môi, cây gậy cổ vũ liền đặt xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Noãn và nói: "Đừng căng thẳng, sau buổi biểu diễn lần trước, Tiểu Noãn rất nổi tiếng. "
Vịt Vàng Nhỏ: "Đúng vậy, em pick chị gái này rồi."
Nước sốt bong bóng: "Cười lên thật dễ thương, rất được nhiều người thích."
Tiểu Lam: "Tô Tiểu Noãn sao? Sau màn trình diễn tôi sẽ bỏ phiếu cho cô ấy, đừng lo lắng, anh trai là một thiên thần của trái đất, chắc chắn sẽ giúp cô ấy!"
Hứa Nhất Nặc: "..."
Cô vừa nói gì vậy, tại sao bọn họ lại sốt sắng như thế?
Đây là một sân khấu trình diễn nhanh, Tô Tiểu Noãn là center.Tầm mắt của Hứa Nhất Nặc ngừng trên người Tô Tiểu Noãn trên sân khấu và Triệu Diệc Tinh ngồi ở ghế cố vấn, khi họ nhìn sang, họ chỉ có thể nhìn thấy Triệu Diệc Tinh đang viết gì trên cuốn sổ với cái đầu cúi gằm xuống. Không nhìn rõ vẻ mặt của anh ấy.
Sau khi đèn LED nhấp nháy lắc lư, nhạc đột ngột dừng lại, sáu thực tập sinh vẫn giữ tư thế cố định đến cuối cùng, khi đèn sân khấu được bật lại, khán giả đứng lên vỗ tay nồng nhiệt cho màn trình diễn.
Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, tươi cười dẫn dắt sáu học viên giới thiệu ngắn gọn về bản thân trước khán giả, sau đó trao micro cho cố vấn.
"Trước hết, xin mời thầy Triệu Diệc Tinh, cố vấn hình ảnh, anh hãy nhận xét về màn trình diễn của các cô gái vừa rồi."
Mọi ánh mắt đổ dồn về chỗ ngồi của người cố vấn. Ánh đèn chiếu vào gương mặt nghiêng nghiêng, đã khiến Tiểu Lam và Vịt vàng nhỏ bên cạnh điên cuồng thích thú.
Dưới ánh mắt khẩn trương của Hứa Nhất Nặc, Triệu Diệc Tinh cầm lấy micro, một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc vang lên trong hội trường.
"Cảm ơn sân khấu do các cô gái mang đến, bây giờ tôi sẽ nhận xét từng người một."
"Trương Thư, em hát hay, nhưng động tác hình thể có chút cứng ngắc, vài chỗ không theo kịp tiết tấu."
"Trình Huyên Huyên, là vị trí center chính, nắm bắt máy ảnh của em rất tốt. Ngay cả khi máy ảnh không quét đến, ánh mắt và biểu cảm của em vẫn rất nhập tâm. Tôi khá hài lòng."
"Lý Di, ánh mắt của em có chút thất thần khi máy quay lướt qua trước mặt, có phải em có chút hồi hợp không?"
"Tô Tiểu Noãn."
Nghe tên nữ chính, mắt Hứa Nhất Nặc sáng lên --- cô ấy đến rồi.
"Khán giả xem màn trình diễn của em là khán giả dưới sân khấu, khán giả trước máy quay." Triệu Diệc Tinh chậm rãi nói, "Em luôn nhìn chỗ của ban cố vấn, nhìn chúng tôi làm gì?
Tô Tiểu Noãn nắm chặt micro, có chút không biết làm gì.
Hội trường yên lặng đi một lúc.
"Tuy nhiên, ánh mắt của em trên toàn bộ sân khấu rất chắc chắn, và phần center chính cũng có sức hấp dẫn." Sau một khoảng lặng đến nghẹt thở, Triệu Diệc Tinh kết luận, "Tôi nghĩ rằng các thực tập sinh đều có tiềm năng tuy nhiên vẫn còn chỗ vài chổ để cải thiện."
Tô Tiểu Noãn mạnh mẽ gật đầu, tươi cười nói: "Cám ơn thầy Triệu."
Người dẫn chương trình thở phào nhẹ nhõm, đội ngũ sản xuất của chương trình chưa kịp chào hỏi, anh ấy gần như tưởng rằng mình đã đυ.ng phải một vị khách mặt đen, vội nói: "Cảm ơn thầy Triệu, tiếp theo xin mời cố vấn vũ đạo La Tư Phàm nhận xét."
Triệu Diệc Tinh đưa micro như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu nhỏ giọng nói chuyện với ca sĩ kiêm nhạc sĩ bên cạnh.
Vịt nhỏ nhét máy ảnh vào túi, ôm mặt nói: "Ôii, anh trai của em đúng là đang chửi người ta, đẹp trai quá đi mất!"
Hứa Nhất Nặc: "..."
Nội dung truyện có gì đó không đúng? Đây là lần đầu tiên nam chính và nữ chính gặp nhau?