Hệ thống khuyên cô: [Ký chủ đại nhân, từ bỏ đi.]
Lý Dư không nghe, tiếp tục đi vào bên trong.
Tiếng la hét và huyên náo bên tai dần biến thành tiếng gào thét cuồn cuộn của sóng nhiệt, ánh lửa sáng ngời gần như đâm mù mắt cô, nhưng cô không nhắm mắt lại, ngược lại vì tiến thêm một bước mà thôi miên chính mình, bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, tìm kiếm khắp nơi, giả vờ mình tiến vào chính là vì cứu người.
Không ngờ tới lại thật sự tìm được hoàng trưởng tôn cùng Thập Tam hoàng tử - hai tiểu hài tử thoạt nhìn chỉ mới bảy tám tuổi kia nấp trong ngăn tủ dựa vào tường, ngốc nghếch cho rằng dùng cửa tủ là có thể ngăn cản được đại hỏa hừng hực thiêu đốt.
“Hoàng tỷ!”
“Cô cô!”
Lý Dư: "...”
Nếu như không nhìn thấy bọn chúng, Lý Dư có thể đem "Thập Tam hoàng tử" cùng "hoàng trưởng tôn" thành người giấy, sống hay chết không có quan hệ với cô, nhưng khi hai tiểu hài tử sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô, Lý Dư không có biện pháp làm như không thấy.
Ai bảo cô chỉ là một người bình thường chứ, cô không thể chịu đựng được thế giới không thuộc về mình này, cũng không có cách nào tàn nhẫn đến mức vì về nhà mà thấy chết không cứu hai đứa trẻ.
Trong nháy mắt cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, Lý Dư biết mình đã đưa ra quyết định.
Cứu người trước, nói không chừng trên đường cứu người cô có thể được chết như ý muốn.
Lý Dư kéo hai đứa trẻ từ trong ngăn tủ ra, mang theo bọn chúng đi lại con đường lúc nãy.
Quá trình này gian nan hơn so với khi cô tiến vào, nhiệt độ cao làm cho cô cơ hồ không mở mắt ra được, hơn nữa mỗi một lần hô hấp đều sẽ hít vào khói đặc, khó chịu giống như là muốn thiêu đốt lá phổi của cô.
Trong tay không có khăn ướt, cô chỉ có thể đè hai đứa nhỏ xuống, tránh cho bọn chúng hít phải nhiều khói.
Cuối cùng cũng đi tới được cửa, bên ngoài tụ tập nhiều người hơn trước, Lý Dư dừng bước, để cho hai đứa nhỏ tự mình chạy ra ngoài.
Một đứa trong đó chạy được nửa đường thì dừng bước, dường như phát hiện cô không đuổi kịp, nó quay đầu lại tìm cô.
Lý Dư không muốn để lại bóng ma tâm lý cho trẻ con, trực tiếp xoay người.
Cũng ngay vào lúc cô xoay người, phía sau có người hô to phong hào của cô: "An Khánh!!”
Cũng không biết là ai kêu, Lý Dư làm như không nghe thấy, đầu cũng không quay lại đi vào biển lửa.
Bởi vì là "hành vi tự sát", sóng nhiệt lại một lần nữa rời khỏi cô, tay áo cùng tinh hỏa trên tóc trong nháy mắt nguội lạnh, không khí hít vào cũng không còn nóng rực sặc mũi, có điều cô cũng không tiếc nuối, bởi vì cô có thể cảm nhận được tình huống thân thể của mình hiện tại tồi tệ bao nhiêu, không chừng lập tức sẽ chết. Cho dù không chết được cũng không sao, cổ nhân mê tín, cô ở trước mắt bao người đi vào biển lửa, kết quả lại bình an vô sự, hoàng đế nhất định sẽ cho cô là yêu nghiệt, hạ lệnh gϊếŧ chết.
Không thiệt thòi.
Lý Dư đang nghĩ ngợi, đột nhiên một cỗ lực đạo từ bên hông truyền đến, kéo cô lảo đảo về phía sau một bước, tiếp theo một trận trời đất quay cuồng, cô bị người ta khiêng trên vai mang ra ngoài.
Lý Dư thân bất do kỷ muốn tránh thoát người nọ, thế nhưng tay chân như nhũn ra vô lực, bụng còn bị bả vai đối phương đυ.ng trúng, đau đến mức cô thật sự chịu không nổi, cuối cùng trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
...
Trong Lang Hoàn Điện, thái y ở trong khám bệnh cho Lý Dư hôn mê bất tỉnh, hoàng đế Lý Hi ngồi ở gian ngoài, thần thái hoang mang rối bời.
Đông Cung bốc cháy, hắn đến muộn hơn hoàng hậu một chút, vốn tưởng rằng mình sẽ vì trận hỏa hoạn này mà mất đi một đứa con trai và một đứa cháu trai, trong lòng đang cảm thấy bi ai, bỗng nhiên nhìn thấy hai đứa trẻ bình yên vô sự từ trong khói đặc cuồn cuộn chạy ra.
Hoàng hậu mừng quá khóc nấc lên, toàn bộ lực chú ý đều rơi vào trên người Tiểu Thập Tam, chỉ có Lý Hi phát hiện hoàng trưởng tôn dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng nó chạy tới, như là đang tìm người nào đó.