Văn Tố cũng uống một ngụm trà, thiếu chút nữa thì sặc, cô đặt chén trà xuống, biểu tình ôn nhu trên mặt mơ hồ có chút không khống chế nổi.
Lý Dư cũng không quan tâm, tiếp tục truy vấn: "Ngươi học những lời đó ở đâu?”
Văn Tố nhắm mắt lại, lúc mở ra đã khôi phục thành thái độ bình thường: "Để điện hạ chê cười rồi, phụ thân và ca ca của dân nữ đều dấn thân trong quân ngũ, cả ngày ở trong quân đội, lời nói và hành động ít nhiều có chút không chú ý lễ tiết, dân nữ mưa dầm thấm đất liền học một chút.”
Thì ra là thế.
Lý Dư chấp nhận đáp án này, trong lòng ít nhiều có chút tiếc nuối: Còn tưởng rằng có thể gặp được đồng hương chứ.
Có điều Văn Tố này khác trong sách cũng nhắc nhở Lý Dư một chuyện.
Lão Cửu và Tiểu Thập Nhất lần đầu tiên tới chỗ Lý Dư chơi cờ cá ngựa, Tiểu Thập Nhất đã từng buôn dưa lê chuyện nữ chính Tiêu Nhược Tuyết và Tam hoàng tử.
Lúc ấy cô đã cảm thấy kỳ quái, trong sách không nói Tam hoàng tử mơ ước Tiêu Nhược Tuyết là chuyện mọi người đều biết, sao Tiểu Thập Nhất lại biết chuyện này?
Sau đó Tiểu Thập Nhất thường chạy đến chỗ cô, cô liên tục hỏi thăm, Tiểu Thập Nhất lại đang lo lắng chuyện của mẫu thân nên không có tâm tình nói cho cô biết.
Cô vốn định giúp Tiểu Thập Nhất một tay, vừa có thể ra khỏi Lang Hoàn Điện, cũng có thể mượn cơ hội hỏi Tiểu Thập Nhất xem hắn là từ đâu có được tin tức đó. Kết quả vừa mới thoát khỏi Lang Hoàn Điện, cô vui quá bèn quên mất.
Ngày mai nhất định phải tìm thời gian hỏi một chút, thuận tiện hỏi thăm động tĩnh gần đây của nam nữ chính, xác định nội dung tiểu thuyết phát triển đến bước nào, nói không chừng có thể tìm được cách chết tiện lợi hơn so với chờ chết ở bên cạnh Lý Văn Khiêm.
Bởi vì câu "Liên quan quái gì đến ngươi" kia, thái độ của Lý Dư đối với Văn Tố không còn quá xa lạ, sau một phen tâm sự, mặc dù không tính là thân thiết, nhưng cũng không còn xa lạ như trước.
Kỳ thật Lý Dư hoàn toàn có thể không cần để tâm đến cảm thụ của Văn Tố, bởi vì dựa theo quy tắc của thế giới này mà nói, tuy rằng cô lợi dụng Văn Tố, dự phòng một ngày nào đó tâm tình Văn Thứu không tốt lấy cô ra khai đao, nhưng Văn Tố cũng bởi vì cô có thêm danh hiệu "thư đồng của công chúa", có kinh nghiệm cùng công chúa và chư vị hoàng tử nghe đại nho hoặc mệnh quan triều đình giảng bài.
Danh hiệu cùng kinh nghiệm này hoàn toàn có thể xóa đi khuyết điểm không có nữ trưởng bối ở bên cạnh chỉ bảo giáo dưỡng của Văn Tố, bởi vậy cô và Văn Tố có thể nói là không thiếu nợ nhau.
Nhưng trong Cầu Tác Trai chỉ có hai nữ sinh, nếu mình bỏ lại Văn Tố chạy đi nói chuyện phiếm với Lý Văn Khiêm và Tiểu Thập Nhất, vậy Văn Tố cũng thật đáng thương - đáng thương giống cô lúc còn học thể dục hồi trung học vậy.
Lý Dư trước khi tốt nghiệp trung học có chút béo, cao một mét sáu nhưng thể trọng lại vượt quá sáu mươi ký, điều này làm cho cô trở nên có chút tự ti, gặp người xa lạ sẽ rất xấu hổ. Khi chia lớp trong tiết thể dục của trường, cô đăng ký vào lớp bóng bàn.
Ý định ban đầu là bóng bàn sẽ không vận động nhiều như bóng chuyền, bóng rổ hoặc thể dục thể thao, như vậy cô hay đổ mồ hôi vì béo phì cũng không cần mỗi lần học thể dục xong đều một thân ướt đẫm mồ hôi nữa.
Nhưng cô quên mất bóng bàn cần hai người chơi.
Bạn chơi cùng mà giáo viên phân cho cô là một nữ sinh lớp khác, đối phương cũng giống cô là nữ sinh duy nhất trong lớp bóng bàn, nhưng đối phương thấy cô không nói gì liền chạy đi lập nhóm với nam sinh cùng lớp, ba người bọn họ hi hi ha ha thay phiên luyện tập, Lý Dư không có biện pháp chỉ có thể đi tìm một mặt tường tự mình luyện tập, cứ như thế đánh suốt một học kỳ.