Chương 42

Ngày hôm sau, Lý Dư lại một lần nữa trải qua buổi sáng cực kỳ thảm khốc, lần này người ở ngoài cửa chờ cô ngoại trừ Lý Văn Khiêm ra còn có thêm Văn Tố.

Lý Dư uể oải đi ra từ Lang Hoàn Điện, đập vào mắt là khuôn mặt tú lệ, một thân xiêm y màu vàng nhạt của Văn Tố.

Trong lòng Lý Dư lúc này thầm tấm tắc, Văn Thứu hung thần ác sát lại có một muội muội thanh tú nhường này?

Văn Tố cũng không phải lần đầu gặp Lý Dư, nhưng nghe nói Lý Dư bị điên đã quên hết chuyện trước kia, cho nên đặc biệt một lần nữa tự giới thiệu với Lý Dư, có thể nói là người rất chu đáo.

Tính tình Văn Tố trong sách cũng như vậy, nhã nhặn ôn nhu, nói cái gì cũng nhỏ nhẹ, là một cô nương đặc biệt dịu dàng.

Nhóm ba người đi tới Cầu Tác Trai, bởi vì hoàng đế yêu cầu cho nên Lý Dư rất ngoan ngoãn học ở Cầu Tác Trai một ngày.

Trong khoảng thời gian này, Lý Dư không ít lần trò chuyện với Văn Tố, nhưng bởi vì Văn Tố quá mức ôn nhu, Lý Dư đối xử với nữ tử lại đặc biệt cẩn thận, không có nói chuyện tùy ý như với Lý Văn Khiêm cùng Tiểu Thập Nhất, cho nên cả ngày nay quan hệ của hai người vẫn có chút xa lạ.

Buổi chiều học xong, Văn Tố xuất cung, Lý Dư quay về Lang Hoàn Điện, cô đi tới đi lui một hồi thì dừng bước, ngẫm lại vẫn cảm thấy nên chủ động một chút, bằng không để tiểu cô nương nhà người ta lúng ta lúng túng đi học cùng mình thì thật đáng thương.

Cô xoay người đi về phía cửa cung, muốn gọi Văn Tố đến Lang Hoàn Điện của mình ngồi tâm sự một lát, có lẽ sẽ kéo gần chút quan hệ.

Kết quả còn chưa đi tới cửa cung, Lý Dư đã đuổi kịp Văn Tố, cũng phát hiện Văn Tố đang bị mấy quý nữ được triệu vào cung chặn đường.



Lý Dư từ xa đã nghe thấy mấy quý nữ kia nhìn như quan tâm, kì thực là đang trào phúng Văn Tố: "Nghe nói Lục công chúa chọn ngươi làm thư đồng là bởi vì hôm qua Văn soái đã giáo huấn mấy vị hoàng tử cùng với Lục công chúa đúng chứ? Ai nha, nếu Lục công chúa bởi vậy làm khó dễ ngươi thì sao, ngươi nhất định phải cẩn thận đó.”

"Đúng đó, ngươi phải cẩn thận, lần trước Triệu gia cô nương chọc Lục công chúa không vui, có phải bị Lục công chúa cho người tát vào mặt không nhỉ?"

“Ngươi nhắc ta mới nhớ, di mẫu ta thời gian trước cho ta một hộp cao dưỡng da, nói là dùng để tiêu sưng, Văn cô nương nếu không chê, ta trở về sẽ sai người đưa cho ngươi.”

Lý Dư chả hiểu đầu cua tai nheo gì, dừng bước.

Hôm qua Văn Thứu giảng xong cô liền trở về ngủ bù, Quế Lan cản cũng cản không được, nếu truyền ra lời đồn nhảm nhí cũng bình thường, dù sao cô cũng không quan tâm, nhưng cô không nghĩ tới nội dung lại khác xa dự đoán ban đầu của cô như vậy.

Không ai nói cô đến Cầu Tác Trai là vì Văn Thứu - điều này không có gì kỳ quái, bởi vì đột nhiên đổi tiết, người lên lớp đầu tiên không phải Văn Thứu, cô cũng không phải chỉ nghe Văn Thứu dạy xong liền bỏ đi, không có gì đáng để suy nghĩ. Nhưng tại sao lại nói Văn Thứu đắc tội với cô? Cô căn bản cũng không bị Văn Thứu mắng, bị mắng là mấy vị hoàng tử khác, cô chỉ là bị hắn gọi tên nhắc nhở một câu.

Có điều như vậy cũng tốt, ngày sau cho dù cô có tiếp cận Văn Thứu, người bên ngoài sẽ chỉ nói cô mang thù, sẽ không nói cô không biết liêm sỉ quấn lấy Văn Thứu, có thể giảm cho cô rất nhiều phiền toái.

Lý Dư nhanh chóng nghĩ thông suốt, lần nữa cất bước chuẩn bị đi làm chỗ dựa cho Văn Tố.

Trong sách nói Văn Tố là một tiểu thư khuê các nói chuyện chưa bao giờ lớn tiếng, gặp phải tình cảnh này nhất định là rất luống cuống, rất ủy khuất.

Nhưng cô mới tới gần, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Văn Tố nhẹ giọng nhưng chứa đầy ý cười mỉa mai mắng một câu: “Liên quan quái gì đến các ngươi?”