Chương 41

Sau khi tan học Văn Thứu vừa đi, Lý Dư lập tức quay đầu nhìn về phía Lý Văn Khiêm.

Lý Văn Khiêm còn nhớ rõ vấn đề lúc trước Lý Dư hỏi hắn, nhanh chóng trả lời: "Văn soái bình thường không như vậy, có lẽ là hôm nay... tâm tình không tốt?"

"Tâm tình không tốt thì có thể nói chuyện với chúng ta như vậy sao?!" Tiểu Thập Nhất cũng là một trong những người bị Văn Thứu trào phúng trong giờ học, nếu không phải Văn Thứu là đệ nhất võ tướng đương triều, hắn căn bản đắc tội không nổi, hắn đã sớm lật bàn bỏ học rồi.

Lão Cửu ngược lại tránh được một kiếp, vội vàng chế nhạo Tiểu Thập Nhất, hai huynh đệ lại một lần nữa bùng nổ đại chiến thế kỷ.

Lý Văn Khiêm luống cuống tay chân không biết nên khuyên ai cho phải, Lý Dư ngồi ở trước bàn chống đầu, nghĩ thầm mình vì tìm đường chết mà không thể không giao tiếp với Văn Thứu, vạn nhất lại gặp phải thời điểm Văn Thứu tâm tình không tốt thì làm sao bây giờ? Cô cũng không muốn trải nghiệm cảnh ngộ của Tiểu Thập Nhất.

Lý Dư đang suy nghĩ, tầm mắt chậm rãi rơi xuống trên người Ngụy Minh cùng với thư đồng của Lão Cửu đang cùng Lý Văn Khiêm khuyên nhủ hai người kia ngưng cãi nhau, cô linh quang khẽ động, nảy ra chủ ý.

Quế Lan bưng tới điểm tâm đã được làm nóng lên bàn của Lý Dư, Lý Dư hỏi bà ta: "Ta có thể chọn cho mình một thư đồng không?"

Quế Lan: "Ý của điện hạ là?”

Lý Dư: "Có phải Văn Thứu có một muội muội tên là Văn Tố không?”

...

"Nghe nói ngươi hôm nay cùng Vệ khanh đổi tiết, còn giáp mặt trách cứ mấy vị hoàng tử?"

Sau giờ ngọ, hoàng đế nghe xong Thu Thủy Doanh tường tận báo cáo, lại nhớ tới mấy ngày trước Hải công công cùng hắn nói Văn Thứu ở bên cạnh Phù Dao trì nghe được lời của Lý Dư, sau khi tỉ mỉ cân nhắc bèn cho gọi Văn Thứu tới, hỏi hắn chuyện xảy ra hôm nay ở Cầu Tác Trai.



Văn Thứu không hề phủ nhận.

Hoàng đế nhìn Văn Thứu dưới ngự tọa thản nhiên thừa nhận nhưng không nói thêm một chữ, đáy mắt tràn đầy phức tạp, hắn nói: "Ngươi mặc dù không nói, nhưng trẫm biết, ngươi là lo lắng An Khánh gặp xong ngươi liền bỏ đi, truyền ra lời không dễ nghe mới làm như vậy. Chuyện này còn có những chuyện ngươi làm trước kia trẫm đều biết.”

Văn Thứu ngoài ý muốn, bởi vì chuyện tương tự hắn quả thật đã làm không ít, nhưng cũng chưa từng nói với hoàng đế, dù sao hoàng đế từng gạt bỏ nghị luận của mọi người để bảo toàn trên dưới Văn gia hắn, đánh thắng trận ngược lại còn đáng nói, việc nhỏ nhấc tay còn vội vàng tranh công với hoàng đế, hắn không chịu nổi mất mặt.”

Kỳ thật hoàng đế còn ngoài ý muốn hơn Văn Thứu, nếu không phải thời gian trước Lý Dư bị người ta làm cho phát điên, làm cho hắn hoài nghi người đáng tin bên cạnh, cố ý phái ra Thu Thủy Doanh dò xét, hắn cũng không biết Văn Thứu cư nhiên yên lặng làm nhiều chuyện như vậy.

Hoàng đế càng nghĩ càng cảm thấy mình không nhìn thấu mọi việc như lúc còn trẻ, đã bạc đãi Văn Thứu, vì thế lại nói: "Chuyện ngươi quay về Bắc cảnh, trẫm phê chuẩn, nhưng phải chờ sau khi vết thương của ngươi lành mới được.”

Văn Thứu không nghĩ tới còn có thể phát triển như vậy, lúc tạ ân, trong đầu không khỏi hiện lên khuôn mặt sửng sốt của Lý Dư sau khi bị hắn gọi tên.

Có chút ngốc nghếch, trong lòng hắn khẽ nghĩ như vậy.

...

Vì trái tim nhỏ bé của mình, Lý Dư quyết định đưa muội muội của Văn Thứu là Văn Tố đến làm thư (con) đồng (tin).

Quế Lan đem yêu cầu của Lý Dư báo lên hoàng đế, hoàng đế biết với tính tình hiện giờ của Lý Dư nhất định sẽ không làm khó dễ Văn Tố, còn có thể mạ cho Văn Tố một tầng vàng là ‘thư đồng của công chúa", vì thế thoải mái đồng ý với Lý Dư. Nhưng hoàng đế cũng đưa ra yêu cầu cho Lý Dư, đó chính là về sau mỗi ngày đều phải cùng các hoàng tử khác đi học.

Hoàng đế đưa ra yêu cầu, Lý Dư không có quyền nói không. Biết ngày sau mỗi ngày đều phải trời chưa sáng đã rời giường, Lý Dư suýt nữa nôn ra máu.

Cuối cùng cô mạnh mẽ an ủi chính mình: "Cũng được, không chừng thức đêm vài lần, dậy sớm vài lần, ta có thể đột tử về nhà thì sao?", nhờ thế mới điều chỉnh được tâm tình của mình quay về bình thường.