Chương 38

Lý Văn Khiêm nhìn Quế Lan đằng sau Lý Dư, thấy trên mặt Quế Lan cũng không có vẻ lo lắng, lúc này mới yên lòng, mang theo Lý Dư đi Cầu Tác Trai.

Hai chữ "Cầu Tác" hẳn là lấy từ "Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác".

Cầu Tác Trai có vài gian phòng, trong đó gian lớn nhất chính là phòng học của bọn họ.

Lúc Lý Văn Khiêm dẫn Lý Dư đi vào, mấy vị hoàng tử và thư đồng của bọn họ đều lộ vẻ kinh ngạc.

Trong đó Bát hoàng tử lớn tuổi nhất lại trực tiếp hỏi Lý Văn Khiêm: "Tại sao ngươi lại mang Lục tỷ đến đây?"

Lý Dư hỏi ngược lại trước khi Lý Văn Khiêm trả lời: "Ta không thể tới sao?”

Mấy vị thư đồng không lên tiếng kia đều là thế gia công tử, bọn họ mặc dù chưa từng gặp qua Lý Dư, nhưng đều nghe nói qua ác danh của Lục công chúa An Khánh, nghe vậy hai mặt nhìn nhau, không rõ sao cô có thể đúng lý hợp tình xuất hiện ở lớp học của hoàng tử như vậy.

"Hình như ta nghe thấy tiếng của Lục tỷ?” Giọng Tiểu Thập Nhất từ bên ngoài truyền đến, hắn vào phòng học, nhìn thấy thật sự là Lý Dư, kinh ngạc hỏi: "Tại sao Lục tỷ lại ở đây?"

Lý Dư: "Nhàn rỗi nhàm chán nên tới đây xem thử.”

Tiểu Thập Nhất không hiểu: "Phụ hoàng đã thả tỷ ra khỏi Lang Hoàn Điện rồi, vẫn còn nhàm chán sao?”

Nếu là hắn thì đã điên cuồng chạy khắp nơi, làm sao có thể dậy sớm đi học chứ.

Lý Dư cũng không ngu ngốc đến mức treo tên Văn Thứu bên miệng, cô nói qua loa: "Ngươi quản nhiều như vậy làm gì.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hải Khê sai người đi lấy thêm một cái bàn đặt ở bên cạnh bàn của Lý Văn Khiêm.

Đám thư đồng bị làm lơ thấy Lý Dư nói chuyện phiếm với hỗn thế ma vương Thập Nhất hoàng tử, thái độ nói chuyện hoàn toàn không khéo léo cùng chú ý như nữ tôn thất bình thường, thậm chí lộ ra vài phần thân cận tùy ý khiến người ta líu lưỡi, lập tức liền hiểu được quan hệ giữa Lý Dư và Thập Nhất hoàng tử không tệ, nếu không muốn bị hỗn thế ma vương để mắt, lúc này tốt nhất là giả câm giả mù, không phát biểu ý kiến gì với sự tồn tại của Lý Dư.



Về phần Bát hoàng tử, hắn mặc dù lớn hơn Tiểu Thập Nhất, nhưng bởi vì mẫu tộc không có ưu thế, bản thân cũng không được hoàng đế yêu thích, không thể đánh đồng với Tiểu Thập Nhất, những hoàng tử khác ở đây còn chưa xuất cung kiến phủ lại càng không cần phải nói.

Lý Văn Khiêm im lặng thu hết thảy vào đáy mắt, thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại có chút không cam lòng.

Không cam lòng vì người khiến bọn họ câm miệng là Thập Nhất thúc, mà không phải mình.

Nói cho cùng, vẫn là do mình không có phân lượng.

Bát hoàng tử không dám đắc tội Tiểu Thập Nhất, Lão Cửu tới trễ nhất, đáng tiếc hắn tới thật sự quá muộn, vừa mới ngồi xuống, tiên sinh dạy học cho các hoàng tử đã đi đến.

Tiên sinh kia thấy Lý Dư, có chút ngoài ý muốn: "An Khánh công chúa vì sao lại ở đây?”

Lý Dư cũng rất bất ngờ, bởi vì căn cứ theo như lời Lý Văn Khiêm, tiết học đầu tiên này nên là Văn Thứu đến dạy mới đúng, tại sao đột nhiên lại đổi thành người khác?

Vẻ mặt cô mơ hồ, đang muốn thuận thế rời đi ngủ bù, chờ Văn Thứu đến rồi nói sau, kết quả Quế Lan tiến lên trước cô một bước, mời tiên sinh đến bên ngoài lớp nói vài câu, rồi trở về, tiên sinh kia giống như không nhìn thấy Lý Dư, tự mình lên lớp.

Lý Dư: "...”

Được thôi.

Nhưng mà vị tiên sinh này mặt ngoài không nói gì, trong lòng ước chừng vẫn không đồng ý để cho một công chúa như Lý Dư trà trộn trong đám hoàng tử nghe giảng bài, cho nên mỗi lần tầm mắt đảo qua Lý Dư, lông mày tiên sinh đều nhíu lại vài phần.

Lý Dư vốn còn có chút chống đỡ không được muốn ngủ gật, vừa nhận ra vị tiên sinh này bất mãn, cô nhất thời liền có tinh thần.

Đều là hoàng đế sinh ra, dựa vào cái gì cô không thể ở chỗ này?