Chương 30

Quả thật không có khả năng, xảy ra án mạng còn biểu hiện sợ hãi như thế sẽ chỉ làm cho người ta càng hoài nghi là Thục phi hại chết muội muội mình, bằng không sẽ không có tật giật mình như vậy.

Lý Văn Khiêm: "Có lẽ là Thục phi nương nương nửa đêm buồn ngủ, nhìn lầm rồi?"

Tiểu Thập Nhất sớm đã nghe chán lý do này, hắn phản bác: "Đây cũng không phải một hai lần, cũng không thể lần nào cũng nhìn lầm.”

Lý Dư cầm lấy đũa dài trước mặt Tiểu Thập Nhất, gắp miếng thịt cuối cùng đặt lên vỉ nướng: “Có lẽ Thục phi không nói dối, cũng không có nhìn lầm, là có người trong lúc Thục phi ngủ đốt lửa xanh thì sao?"

Lý Văn Khiêm và Tiểu Thập đồng loạt sửng sốt, Quế Lan bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn Lý Dư.

“Nói bậy bạ gì đó." Tiểu Thập Nhất nói: “Trên đời này ngoại trừ quỷ hỏa, làm sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện ngọn lửa xanh biếc.”

Lý Dư quét nước sốt lên miếng thịt, giọng nói chắc chắn: "Không thể nào là quỷ hỏa.”

Đây cũng là điều Lý Dư sau khi nhớ tới phép thử bằng lửa mới nghĩ ra: Tác phẩm trên Tấn Giang được phân theo thể loại, quyển sách "Mẫu nghi thiên hạ" này thuộc thể loại ngôn tình cổ đại, không phải ngôn tình kỳ huyễn.

Mặc dù hiện tại có thêm nữ phụ xuyên qua là cô, những đó cũng là cổ đại xuyên không, thể loại ngôn tình cổ đại và cổ đại xuyên không không cho phép xuất hiện tình tiết linh dị, bằng không sẽ tính là sai thể loại, sẽ bị tố cáo, cũng giống như việc tác phẩm trên Tấn Giang không thể viết tình tiết tự sát vậy.

Lý Dư biểu hiện rất tự tin, nhưng Tiểu Thập Nhất lại cảm thấy Lý Dư bị điên đang hồ ngôn loạn ngữ, cho nên có chút chần chờ, không dám hoàn toàn tin tưởng.

Lý Dư cũng không miễn cưỡng Tiểu Thập Nhất, đạo lý mắt thấy tai nghe mới là thật cô vẫn hiểu, cô nói với Tiểu Thập Nhất: "Lúc ngươi trở về có thể mang cho ta bầu rượu không? Loại mạnh nhất.”

Tiểu Thập Nhất: "Rượu?”

Lý Dư chia thịt nướng xong cho Tiểu Thập Nhất và Lý Văn Khiêm, nói: "Nếu đủ mạnh, ta có thể cho ngươi xem… quỷ hỏa.”

...



Tiểu Thập Nhất và Lý Văn Khiêm buổi chiều phải lên lớp, hai người ăn xong thịt nướng liền cáo từ.

Lý Dư tự mình ăn no cũng không quên cho cá trong Lang Hoàn Điện ăn, ném thức ăn cho cá vào trong hồ.

Cung nữ ở trong đình dọn dẹp, Quế Lan đứng bên cạnh cầm dù che nắng cho Lý Dư.

Lý Dư ném xong thức ăn cho cá trong tay, dừng lại chốc lát mới hỏi Quế Lan: "Nếu ta làm ra được lửa xanh, chứng thực những gì Thục phi nhìn thấy không liên quan đến quỷ thần mà là có người cố ý hù dọa, vậy có tính là lập công không?”

Quế Lan: "Nô tỳ không dám vọng ngôn.”

Lý Dư: "Vậy ngươi đi hỏi hoàng đế thử xem?"

Quế Lan sớm đã phát hiện công chúa nhà mình dường như không quen xưng hoàng đế là "phụ hoàng", mặc dù bà nhiều lần sửa chữa, không bao lâu công chúa vẫn xưng hô như cũ.

Quế Lan im lặng thở dài, nói: "Nô tỳ đi hỏi ý hoàng thượng.”

Lý Dư cao hứng nói: "Cố lên, chờ tin tốt của ngươi.”

Quế Lan gọi một cung nữ tới che dù cho Lý Dư, tự mình xoay người rời khỏi Lang Hoàn Điện.

Trên thực tế, nếu không phải chính Quế Lan là người của hoàng đế, ma ma bình thường thật sự không có cách nào làm được như bà, có thể dễ dàng gặp được hoàng đế. Công chúa hoặc phi tần bình thường thấy bà như thế, hơn phân nửa cũng có thể phát hiện ra khác thường, nhưng kiến thức của Lý Dư đối với quy củ trong cung chỉ nửa vời, Quế Lan sau khi phát hiện điểm ấy liền không che giấu nữa, làm cho Lý Dư tin rằng việc này rất bình thường.

Quế Lan sau khi trở về nói với Lý Dư: "Bệ hạ nói nếu ngài thật sự có thể làm ra lửa xanh sẽ cho ngài ra khỏi Lang Hoàn Điện, có thể tự do đi lại trong cung, nhưng không được bước ra khỏi cửa cung.”

Lý Dư ngẫm lại: "Cũng được.”

Lý Văn Khiêm cũng không ra khỏi cung được, chỉ cần có thể cho cô ra khỏi Lang Hoàn Điện, lúc nào cũng đi theo Lý Văn Khiêm xui xẻo là được.