Chương 3

“Thời gian nhiệm vụ" mà hệ thống nói, chỉ sợ chính là ngày cô xuất giá.

Lý Dư trào phúng nói: "Nếu ta không phối hợp, ngươi có phải sẽ trừng phạt bằng cách giật điện ta hay không?"

Hệ thống: [Trong lập trình không có phương pháp trừng phạt mặc định.]

Lý Dư cảm thấy ngạc nhiên, trong những truyện hệ thống cô từng xem, hệ thống luôn lợi dụng trừng phạt để uy hϊếp kí chủ tiến hành nhiệm vụ, phương thức trừng phạt có đủ loại, mục đích chính là để cho nhân vật chính đi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống cô gặp lại không có phương pháp trừng phạt?

“Thật hay giả?” Lý Dư hỏi.

Hệ thống đưa ra lời giải thích chính thức: [Cục quản lý hệ thống đã trải qua nhiều cuộc tấn công do kí chủ khởi xướng, đồng thời đã tiến hành xây dựng lại nhiều lần. Sau khi xây dựng lại, Cục quản lý hệ thống tổng kết được kinh nghiệm, đưa ra quy định quản lý tương ứng. Hiện nay quy định rõ: Bất kỳ hệ thống nào cũng không thể tự ý tiến hành phương pháp trừng phạt bắt buộc đối với kí chủ.]

Lý Dư: "...”

Cho dù thế nào, trước tiên cũng cảm tạ chư vị xuyên việt tiền bối.

Trải qua một đêm bình tĩnh, lại có sự tích của các tiền bối cổ vũ, Lý Dư thoáng tỉnh táo lại, hơn nữa cô từ trong đối thoại vừa rồi phát hiện, mình dường như không thể đem kinh nghiệm đọc văn trong quá khứ áp dụng vào tình huống hiện tại, vẫn phải hỏi thêm hệ thống.

Không chừng có thể hỏi ra đường về nhà.

Các tiền bối ngay cả Cục quản lý hệ thống cũng có thể lật đổ, cô chỉ muốn về nhà, cái này không đơn giản hơn nhiều sao!



Lý Dư càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, cô từ trên giường ngồi dậy, hỏi hệ thống: "Ngoại trừ đi xong nội dung vừa cực vừa khổ kia, ta còn cách nào khác thu hoạch phần thưởng nhiệm vụ không?"

[Không có.]

Lý Dư lại hỏi: "Nếu ta không thể hoàn thành nhiệm vụ, ngược lại chiếm đất diễn nữ chính, vả mặt nghịch tập các thứ, cuối cùng sống đến cuối truyện, ta sẽ như thế nào?"

[Ký chủ sau khi chết sẽ bị đưa về thế giới cũ.]

Lý Dư bối rối: "Ngươi không phải nói đưa về thế giới cũ là khen thưởng sao?”

[Hệ thống chưa từng nói như vậy, hệ thống nói là: Nếu như đây chính là phần thưởng mà kí chủ muốn, như vậy phần thưởng sẽ ở sau khi nhiệm vụ kết thúc phân phát cho kí chủ.]

Lý Dư ngẩn ngơ một lúc lâu, rốt cục hiểu được hệ thống đang cùng cô chơi chữ, cho dù nhiệm vụ thành công hay thất bại, sau khi chết cô đều có thể về nhà, nhưng nếu cô muốn đem về nhà trở thành khen thưởng, vậy cũng có thể.

Lý Dư ấp úng nói: "Hệ thống, ngươi có chút đen tối.”

Nếu gặp phải người nhận mệnh, hiện tại có phải đã bị hố chết rồi không?

Hệ thống: [Hệ thống không có trái tim.]



Lý Dư xác nhận lại với nó: "Dù sao ý tứ chính là, cho dù nhiệm vụ thành công hay không thành công, chỉ cần ta chết là có thể về nhà đúng không?"

[Đúng vậy.]

“Vậy bây giờ ta sẽ tự sát." Lý Dư nói làm là làm, đứng dậy đi tìm công cụ có thể dùng để tự sát.

Hệ thống: [Nhắc nhở kí chủ đại nhân, “Mẫu nghi thiên hạ” được phát hành trên Tấn Giang.]

Lý Dư không ít lần đọc tiểu thuyết trên Tấn Giang, bởi vậy đối với trang web Tấn Giang cũng không xa lạ gì, nhưng cô không hiểu hệ thống vì sao phải nhắc nhở cô cái này.

“Cho nên?”

[Tấn Giang không cho phép trong tác phẩm xuất hiện tình tiết tự sát.]

Lý Dư đi khắp nơi tìm kiếm vải vóc thích hợp để làm "tam xích bạch lăng", nghe vậy cười nhạo: "Đừng để những lời bịa đặt kia hù dọa, ta nói cho ngươi biết, Tấn Giang đã lên tiếng giải thích rồi, là không cho phép xuất hiện tình tiết cổ vũ, tô điểm, tuyên dương tự sát. Bởi vì đó là tuyên dương tinh thần thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành. Cho nên từ góc độ khách quan mà nói, ta đây cũng không tính là tự sát, bởi vì mục đích của ta không phải là "chết", ta rất tiếc mạng sống, người sợ chết nhất chính là ta, ta không phải tự sát mà là về nhà.”

Tuy rằng không cảm thấy hệ thống có thể đồng cảm với nhân loại, nhưng Lý Dư vẫn thử đánh bài tình cảm: "Ngươi biết chị hai và anh ba của ta không đáng tin cậy cỡ nào không?”

Không biết hệ thống bị cô đả động hay như thế nào, dù sao cũng không lên tiếng nữa.

Lý Dư ở trong phòng lải nhải với hệ thống nửa ngày, thị vệ bên ngoài ít nhiều có thể nghe được chút động tĩnh, nhưng bởi vì nghe không rõ nội dung, lầm bầm của Lý Dư rơi vào trong lỗ tai bọn họ liền thành, bệnh điên của An Khánh công chúa càng ngày càng lợi hại.