Bởi vậy Tam hoàng tử vừa đến đã nghe thấy hai người bọn họ giống như dân cờ bạc trên bàn, oán giận Lý Dư: "Sao lại ném không ra sáu? Hoàng tỷ ngươi có được hay không vậy, Văn Khiêm có hai quân cờ về nhà rồi mà tỷ còn chưa có nổi một quân ra khỏi điểm xuất phát.”
Lý Dư liếc bọn họ: "Ngươi giỏi ngươi chơi.”
Lão Cửu không khách khí, hắn cầm lấy xúc xắc bỏ vào lòng bàn tay, sau khi lắc qua lắc lại ném xúc xắc lên bàn, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm xúc xắc chuyển động, không chớp mắt.
Đáng tiếc vận may của tên này cũng thối như Lý Dư, chỉ ném ra hai.
Tiểu Thập Nhất ở một bên rất sốt ruột: "Các ngươi thật vô dụng, lần sau để ta ném.”
Lý Dư sâu kín nói: "Một trong ba ảo giác lớn của đời người chính là: ta có thể làm được.”
Lý Văn Khiêm nhìn ba người liên thủ, lâm vào trầm mặc.
Có ai còn nhớ hắn mới là người nhỏ tuổi nhất trong bọn họ không?
Không ai chú ý tới Tam hoàng tử đến, Quế Lan thấp giọng nhắc nhở, bốn người trong đình mới cùng nhau quay đầu nhìn người phía trước.
Thấy là Tam hoàng tử, Lão Cửu cùng Tiểu Thập Nhất là đệ đệ, cùng với Lý Văn Khiêm là cháu trai đều đứng lên chào hỏi Tam hoàng tử.
“Hoàng huynh.”
“Tam thúc.”
“Người một nhà cần gì đa lễ." Tam hoàng tử rảo bước tiến vào đình nghỉ mát, lập tức có cung nữ mang ghế dựa tới.
Tiểu Thập Nhất nhường chỗ ngồi bên mình, chạy sang chen chúc với Lão Cửu.
Chờ mọi người ngồi xuống lần nữa, Tam hoàng tử mới hỏi Lý Văn Khiêm: "Nghe nói ngươi ngã ngựa, có gọi thái y đến xem chưa?"
Lý Văn Khiêm cười ngượng ngùng: "Xem rồi, cũng không có gì đáng ngại, đa tạ Tam thúc quan tâm.”
Tam hoàng tử có chút ngoài ý muốn, bởi vì trong ấn tượng của hắn, Lý Văn Khiêm tính tình quái gở lá gan cũng nhỏ, cũng không phải là người thích cười, nhưng hắn vẫn gật đầu, tiếp theo lại chuyển hướng Lý Dư, khẽ thở dài gọi: "An Khánh.”
Lý Dư vừa rồi không cùng Tam hoàng tử chào hỏi, hiện tại không biết nên tiếp lời như thế nào.
Ấn tượng của Lý Dư đối với Tam hoàng tử toàn bộ đến từ trong sách, Tam hoàng tử trong sách rất bình thường, không phải đích tử không phải trưởng tử, luận hoàng đế sủng ái hắn không sánh bằng thái tử đã qua đời và Lý Văn Khiêm sau này, luận tài năng cũng không sánh bằng người ủng hộ thái tử là Lão Ngũ, ngay cả trình độ làm cho hoàng đế đau đầu cũng kém Lão Cửu và Tiểu Thập Nhất, nhưng hắn có luyến ái não mà người thường khó có thể với tới, cùng với một đôi mắt có cũng bằng không.
Kiếp trước, hắn đem nữ chính trở thành thế thân, chờ chân ái trở về, hắn lại tin tưởng chân ái ngây thơ thiện lương, cho dù làm gì sai cũng đều không phải cố ý, chỉ cần nữ chính lòng dạ rộng rãi, hai người nhất định có thể hài hòa chung sống, vì vậy liền dùng toàn bộ thể xác và tinh thần vùi đầu đối kháng Nhϊếp Chính Vương Lâm Chi Yến.
Chờ nữ chính bị chân ái hại chết, Tam hoàng tử mới phát hiện mình đã sớm trao trái tim cho nữ chính, nữ chính vừa chết tâm của hắn cũng chết theo, cái gì Lâm Chi Yến, cái gì giang sơn của Lý gia, hết thảy đều bị hắn ném ra sau đầu, dứt khoát rút kiếm tự vẫn theo nữ chính.
Sau khi nữ chính sống lại - cũng chính là đời này, Tam hoàng tử không biết đời trước đã xảy ra chuyện gì, lại bởi vì nữ chính không muốn gả cho hắn mà vứt chân ái ra sau đầu, còn tin tưởng nữ chính yêu hắn, quấn lấy nữ chính không buông.
Chờ nữ chính gả cho Lâm Chi Yến, hắn mới từ trong bi thương hiểu được, người hắn chân chính yêu là nữ chính, vì thế hắn còn biến chân ái ngược lại trở thành thế thân của nữ chính, coi Lâm Chi Yến là kẻ thù, cuối cùng triệt để hắc hóa thành nhân vật phản diện cuối cùng trong “Mẫu nghi thiên hạ".
Tóm lại là một vị huynh đài có mạch não rất là quằn.
Lý Dư cảm thấy người này rất vi diệu, muốn cách hắn xa một chút.