Quế - Doraemon - Lan lại đi tìm cho Lý Dư.
Chờ Lý Dư lấy lại tinh thần từ bàn cờ, cây bút trúc kia của cô đã bị ám vệ Thu Thủy Doanh đưa về, bởi vậy từ đầu tới cuối Lý Dư cũng không phát hiện cây bút trúc của mình đã từng biến mất một đoạn thời gian.
...
Lý Văn Khiêm đã hẹn với Lý Dư trước vài ngày, trưa nay sẽ tới tìm cô.
Nhưng Lý Dư đợi rất lâu cũng không đợi được người, đáy lòng nổi lên từng trận bất an.
Cô cũng không quên tại sao mình muốn lôi kéo Lý Văn Khiêm, không phải là hy vọng Lâm Chi Yến trong lúc giày vò Lý Văn Khiêm có thể tiện thể gϊếŧ chết mình sao.
Hôm nay Lý Văn Khiêm đột nhiên lỡ hẹn, nhất định là gặp phải hiểm cảnh Lâm Chi Yến thiết kế cho hắn.
Nghĩ như vậy, Lý Dư nhất thời có chút ngồi không yên - làm sao có thể không mang theo cô được!!
Lý Dư ở cửa đi tới đi lui, hận không thể lập tức chạy tới bên người Lý Văn Khiêm, nhưng cô mấy lần muốn đi ra ngoài đều bị hắc y môn thần ở cửa ngăn lại.
“Nó chưa bao giờ đến muộn, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, các người không cho ta ra ngoài cũng được, tốt xấu gì cũng đi tìm nó chứ.”
Lý Dư đang sốt ruột giậm chân với Quế Lan, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Lý Văn Khiêm: "Cô cô.”
Lý Dư quay đầu lại, chỉ thấy Lý Văn Khiêm không biết lúc nào xuất hiện ở ngoài cửa, quần áo bẩn thỉu, tóc dính đầy bụi đất.
“Cô cô." Lý Văn Khiêm lại gọi một tiếng, Lý Dư đang ngây ngốc phục hồi tinh thần.
"Sao ngươi lại biến thành như vậy?"
Lý Dư muốn kéo Lý Văn Khiêm từ ngoài cửa vào, kết quả mới đυ.ng tới cánh tay hắn, chợt nghe thấy hắn hít một hơi khí lạnh.
“Bị thương rồi?" Lý Dư vén ống tay áo hắn lên, phát hiện trên cánh tay có một vết bầm tím lớn.
Giáo viên thể dục của Lý Dư từng nói, nếu như ở trên lớp gặp phải va chạm trật khớp, trong vòng hai mươi bốn giờ chườm đá, hai mươi bốn giờ sau lại chườm nóng.
Vì thế lúc Quế Lan đi gọi thái y, Lý Dư sai người lấy chút đá tới, dùng khăn quấn lên cánh tay Lý Văn Khiêm.
Lý Dư hỏi Lý Văn Khiêm: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Văn Khiêm cúi đầu, cả người đều tản ra khí tức uể oải: "Buổi sáng học xong, các thúc thúc đột nhiên nói muốn đua ngựa, ta nói ta không am hiểu cưỡi ngựa, nhưng bọn họ nhất định muốn ta đi, kết quả ta liền, liền ngã ngựa. Cũng may có Văn soái kịp thời ra tay cứu ta, ta không bị trọng thương, bằng không cũng không thể tới tìm cô cô chơi."
Lý Dư đỡ trán: "Đã ngã ngựa rồi mà ngươi còn muốn chơi, ta nói tại sao ngươi không thay quần áo lại đến, ngươi thật là... Có ngốc hay không?"
Lý Văn Khiêm bị mắng ngốc chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười ngây ngô, khiến cho Lý Dư có chút lo lắng Lý Văn Khiêm có phải ngã hỏng đầu rồi hay không.
Rất nhanh thái y chạy tới, Lý Dư sợ trên người Lý Văn Khiêm còn có vết thương khác bị quần áo che lại nhìn không ra, liền bảo thái y cởϊ qυầи áo của Lý Văn Khiêm ra kiểm tra một lần.
Trong lúc đó Lý Dư lui ra ngoài phòng, an vị chờ ở hành lang.
Sau giờ ngọ mặt trời lên cao, Lý Dư trong tay bưng chén canh ô mai giải nhiệt Quế Lan đưa cho cô, nghiêng đầu hỏi: "Văn soái mà Văn Khiêm nói là ai?"
Quế Lan nói: "Hồi điện hạ, là chủ soái Phong Hỏa Quân - Văn Thứu.”
Quả nhiên là hắn.
Trong sách, Lâm Chi Yến lợi dụng Lý Dư khơi mào chiến hỏa biên cảnh, chính là muốn đuổi người này rời khỏi kinh thành.
Văn Thứu xuất thân tướng môn, phụ thân và gia gia thậm chí mấy đời trước đó đều là võ tướng.
Nhưng trong chiến dịch Uyên Hà mấy năm trước, Phong Hỏa Quân gặp phải mai phục tử thương thảm trọng, phụ thân, thúc thúc, nhị đệ còn có đường đệ của Văn Thứu toàn bộ chết trận sa trường, chỉ còn lại một mình Văn Thứu trọng thương may mắn sống sót.