Nghĩ đến tính tình cố chấp của người Lý gia bọn họ, lúc trước thái tử và hắn có chính kiến bất đồng, thà quỳ gối ngoài điện dầm mưa cũng không chịu cúi đầu, lúc này mới bệnh không dậy nổi, rời khỏi nhân thế.
Tài năng và tâm tính của thái tử đều do một tay hắn dạy dỗ, không giống như các hoàng tử khác chỉ biết nhìn sắc mặt hắn, hắn cũng từng vì thái tử có chủ kiến của mình, có thể đảm đương gánh vác mà cảm thấy tự hào. Nhưng sau khi trả cái giá thảm thiết, hắn lại không khỏi hối hận, cảm thấy thái tử nếu có thể giống như Lý Dư biết nhận thua thì tốt biết bao.
Hôm nay biết được Lý Văn Khiêm đặc biệt đến cảm tạ Lý Dư, hoàng đế suy nghĩ: "Đứa nhỏ Văn Khiêm này không chỉ giống phụ thân hắn, tính cách cũng giống, đều là người trọng tình trọng nghĩa.” Vừa nói vừa cầm lấy tấu chương ghi chép lời nói và việc làm của Lý Văn Khiêm mấy ngày gần đây.
Một lát sau, hoài niệm trên mặt hoàng đế dần nhạt đi, hắn cũng không ngẩng đầu lên, phân phó: "Triệu Công bộ Thượng thư Ngụy Cảnh vào cung.”
Sau khi Đông Cung đại hỏa, hệ thống cũng không chủ động lên tiếng nữa.
Mỗi lần đều là Lý Dư gọi nó trước: "Hệ thống?”
Mà mỗi lần hệ thống đều chỉ trả lời cô một câu…
[Nhiệm vụ chủ tuyến đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, khả năng phục hồi nhiệm vụ là 13%, thấp hơn mức tiêu chuẩn, hệ thống tự động tiến vào chế độ ngủ đông.]
Lý Dư đối với việc này thích ứng rất tốt: "Ngủ đông thì ngủ đi, chỉ cần ngươi có thể trả lời ta một câu, cho ta biết ngươi vẫn còn ở đây, ta còn có thể về nhà là được.”
Quế Lan không biết bao nhiêu lần bắt gặp Lý Dư "phong ngôn điên ngữ", lựa chọn cúi đầu, chỉ coi như mình cái gì cũng không nghe thấy.
Từng ngày trôi qua, Lý Dư vẫn không thoát được Lang Hoàn Điện, mặc dù vô kế khả thi, nhưng cũng coi như tâm bình khí hòa, điều tồi tệ duy nhất chính là quá mức nhàm chán, cô sợ mình tiếp tục như vậy sẽ trầm cảm, vì thế chuẩn bị làm một bộ cờ cá ngựa, để cho mình cùng Lý Văn Khiêm có thể ở trên bàn cờ có tới có lui, không đến mức mỗi lần đều là cô thua.
Lý Dư trí nhớ tốt, còn nhớ rõ bàn cờ cá ngựa trông như thế nào.
Nhưng lúc vẽ, Lý Dư gặp phải một vấn đề khó khăn… cô không có cách nào dùng bút lông vẽ ra những đường thẳng ngang dọc trên giấy.
Vì thế cô đặc biệt gọi một cung nữ biết dùng bút lông đến giúp cô, nhưng bởi vì miêu tả không đúng, cung nữ vẽ sai nhiều lần, hơn nữa vẽ ra đường thẳng cũng không đủ thẳng.
Lý Dư nhớ tới thao tác của những nữ chính xuyên qua trong tiểu thuyết, kêu cung nữ tìm cho cô mấy cục than kích cỡ to nhỏ.
Kỳ thật Lý Dư cũng không hiểu lắm, thời xưa có than, vì sao lại không xuất hiện bút chì, chỉ khi tự mình bắt đầu thử sức, Lý Dư mới hiểu được.
Rất bẩn.
Than quả thật có thể lưu màu trên giấy, nhưng năng lực bám màu quá kém, không giống mực nước khô rồi sẽ không sợ bị dính tay, hiện tại tay Lý Dư chỗ nào cũng có than, sờ lên giấy là một dấu tay đen.
Hơn nữa than còn rất giòn, lúc dùng cực kỳ dễ vỡ, mảnh vụn vỡ ra trên giấy, nhẹ nhàng lướt qua sẽ lưu lại vết bẩn.
Có thể thấy được than chì hiện đại và than chì cổ đại căn bản không phải là một.
Không thể lấy than làm bút, Lý Dư lại nghĩ ra một kế… cô từng nhìn trúng một loại bút chấm mực trong taobao, nguyên liệu không phải thủy tinh mà là trúc, một đầu trúc nhọn như bút máy, phía trên còn có một cái lỗ nhỏ, giữa lỗ nhỏ và đầu bút có một rãnh thẳng tắp.
Sau khi Lý Dư mua về đã thử qua, chấm mực nước quả thật có thể dùng, chỉ là bút pháp có chút trì trệ, nhưng thoạt nhìn rất dễ chế tác.
Lý Dư nhàm chán đến mốc meo bảo Quế Lan lấy cho cô một cây trúc to bằng ngón cái cùng một con dao nhỏ, sau đó an vị ở trong đình gọt một buổi chiều, lỗ bút còn dùng kim thêu khoét từng chút một.