Chương 4: Tạo hình diệt gọn

Cửa lối đi an toàn đã bị đóng lại, ánh sáng của đèn sợi đốt chỉ sáng lên trong thời gian ngắn.

Tầm nhìn của Tang Ninh bị chặn lại, trong tâm trí không ngừng xuất hiện vẻ mặt thờ ơ của Bùi Tây Lâm khi nhìn cô lúc nãy.

Cô sửng sốt hồi lâu, đến khi Tô Dương gọi mới lấy lại tinh thần.

“Cái gì?” Tang Ninh lên tiếng hỏi.

Tô Dương nghe không rõ cuộc đối thoại giữa hai người lắm nhưng anh ta khá quen thuộc âm thanh này.

Đôi khi ở một số thời điểm, con người ta bỗng trở nên thông minh và nhạy bén.

Tô Dương lúc này chính là như vậy: “Ninh Ninh.”

Anh ta nhìn xung quanh, nhíu mày che điện thoại, trầm giọng hỏi: “Em vừa nói chuyện với ai thế?”

Nghe vậy, Tang Ninh rất muốn hỏi lại Tô Dương, rốt cuộc anh ta có tư cách gì đến tra hỏi cô.

Thế nhưng sau khi nghĩ lại, Tang Ninh vẫn nói với anh ta.

“Bùi Tây Lâm.”

Con ngươi Tô Dương co rụt lại, lập tức lạnh lùng chất vấn: “Sao em lại ở cùng với Bùi Tây Lâm? Không phải hai người không quen biết nhau à?”

Xuyên qua dòng điện, Tang Ninh có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Tô Dương lúc này, thậm chí cô còn có thể đoán được tâm trạng đang dậy sóng của anh ta.

Căng thẳng, bực dọc, ghen tị, sợ hãi, tất cả đan xen vào nhau.

Một mặt, anh ta cực kỳ ghen ghét Bùi Tây Lâm, mặt khác anh ta cũng không thích Tang Ninh. Nhưng anh ta lại sợ một Bùi Tây Lâm xuất sắc hơn bản thân sẽ dụ dỗ Tang Ninh đi mất, rồi bỏ rơi anh ta.

Nếu bây giờ không còn Tang Ninh, rất có thể Tô Dương sẽ trở lại giai đoạn không có thương vụ, không có hoạt động, bị công ty vứt bỏ.

Anh ta biết rất rõ, hiện giờ nhiệm vụ đầu tiên của anh ta là giữ chặt lấy Tang Ninh, để bản thân được nhiều người biết đến hơn, có độ nổi tiếng cao hơn, như vậy anh ta mới có nhiều cơ hội hơn.

Tang Ninh ậm ừ: “Tình cờ gặp mà thôi.”

Cô cũng không biết Bùi Tây Lâm trốn trong lối đi an toàn để làm gì, nếu biết anh ở đây, cô đã không đi vào chứ đừng nói đến những lời vừa rồi.

Nghe giọng điệu bình thản của cô, Tô Dương càng cảm thấy không yên lòng.

Anh ta lo lắng hỏi: “Em đã đi đâu? Sao lại gặp phải Bùi Tây Lâm?”

“Trung tâm mua sắm.” Tang Ninh nhắc nhở: “Không phải lúc trước anh nói rất thích một đôi giày đồng thương hiệu* à? Em tìm trên mạng, có người nói ở Vũ Thành có hàng nên tới xem thử.”

*Những đôi giày mới được tạo ra bởi các thương hiệu khác nhau hoặc những đôi giày mới được tạo ra bởi thương hiệu và các nhà thiết kế nổi tiếng. Phổ biến nhất của giày đồng thương hiệu là giày thể thao. Sản phẩm của sự hợp tác giữa hai bên, một bên lợi dụng ảnh hưởng của bên kia để mở rộng danh tiếng của mình, đây thực sự có thể coi là mô hình đôi bên cùng có lợi.

Tô Dương vui mừng khôn xiết nhưng vẫn cố gắng không để bản thân lộ ra vẻ vui mừng quá rõ ràng: “Đắt lắm, Ninh Ninh, lúc trước anh chỉ tùy tiện nói qua vậy thôi, em không cần mua cho anh đâu.”

Tang Ninh: “Nhưng em muốn mua cho anh.”

Cô ngạc nhiên hỏi: “Anh không muốn à?”

Tô Dương dừng một chút: “Đắt quá.”

“Không đắt.” Tang Ninh cười dỗ dành anh ta: “Chỉ cần anh thích là được.”

Tô Dương bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể thỏa hiệp: “Vậy được thôi, Ninh Ninh, em mua đi, chờ anh lấy được khoản tiền cuối cùng của chương trình tạp kỹ lần này anh sẽ mua quà cho em.”

Tang Ninh biết Tô Dương chỉ đang vẽ bánh trên giấy* cho mình nhưng cô vẫn trả lời lại: “Được.”

*Những lời hứa hẹn, thề thốt không có thật.

Tô Dương: “Ừm, em đi mua xong thì về khách sạn sớm một chút, anh quay xong chương trình sẽ gọi điện thoại cho em.”

Tang Ninh: “Vậy em chờ anh.”

-

Sau khi cúp điện thoại, Tang Ninh yên lặng một hồi trong lối đi an toàn rồi mới đi ra ngoài.

Cô thong thả đi loanh quanh một lúc, mua vài thứ rồi mới đi đến cửa hàng định mua giày cho Tô Dương.

Thành thật mà nói, Tang Ninh không muốn tiêu khoản tiền này.

Nhưng không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con, lúc này cô vẫn cần mua một số món quà nhỏ để dỗ dành Tô Dương, như vậy mới không khiến anh ta sinh nghi.

Đôi giày mà Tô Dương muốn là phiên bản giới hạn của thương hiệu chung.

Mọi thứ khác đều ổn, nhưng khi mua thì có hơi rắc rối, người mua cần phải đăng ký thông tin. Lý do tại sao phía thương hiệu làm như vậy là vì để chống hàng giả tốt nhất có thể, dù sao đây cũng là một đôi giày giá sáu con số.

Sau khi mua giày và đăng ký thông tin xong, Tang Ninh xách túi đi đến phòng đăng ký VIP của trung tâm mua sắm, nhờ nhân viên của trung tâm mua sắm chuyển đồ đến khách sạn.

Lúc đang điền thông tin, cô nghe thấy một tiếng hét đinh tai nhức óc.

Bước ra khỏi phòng dịch vụ VIP, Tang Ninh đi về phía đám đông với ý định hóng hớt.

Hôm nay Bùi Tây Lâm đã có một hoạt động tuyên truyền cho thương hiệu đại ngôn tại trung tâm mua sắm này.

Tang Ninh ở tầng ba, cửa hàng kính mắt cao cấp do Bùi Tây Lâm làm đại diện ở tầng một.

Cô đi đến lan can nhón chân nhìn, bên ngoài những tầng này đều bị fan vây chật như nêm cối, tất cả đều đang rất phấn khích và điên cuồng.

Tang Ninh nhích lại gần xem, Bùi Tây Lâm vẫn chưa xuất hiện mà nhỉ?

Ngay khi ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu cô, tiếng la hét tại hiện trường càng trở nên lớn hơn. Đúng như dự đoán, Bùi Tây Lâm đã xuất hiện rồi.

Anh mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may cẩn thận, áo sơ mi đen, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, ngũ quan tinh xảo và lập thể. Dáng người anh thẳng tắp, mảnh khảnh, có khí chất của một người đàn ông xấu xa, nho nhã bại hoại.

Nhìn thấy anh như vậy, những người hâm mộ đã la hét, như thể bọn họ muốn xé toạc của mái nhà của trung tâm mua sắm.

“Ahhhhhh chồng ơi!!”

“Chồng ơi, anh đẹp trai quá!!!”

“Bùi Tây Lâm!!!”

“...”

Giống như những người hâm mộ, Tang Ninh cũng không thể không liếc nhìn thêm vài lần.

Nhưng suy nghĩ bên trong của cô hơi khác với những người khác, cô đang nghĩ là Bùi Tây Lâm đã thay quần áo rồi.

Cô lờ mờ nhớ rằng, lúc ở trong lối đi an toàn, Bùi Tây Lâm đang mặc một bộ vest đen và quần đen giản dị và thoải mái. Nếu không như vậy, cô đã không đến nỗi không phát hiện ra sự tồn tại của anh từ trước.

Bùi Tây Lâm bước lên sân khấu, nhìn những người hâm mộ tại hiện trường, nhẹ nhàng gật đầu, khi anh giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, tất cả bọn họ

đã kích động đến mức đỏ mặt.

“Thật là quyến rũ, thật là quyến rũ.”

“Cứu với!! Tạo hình hôm nay của Bùi Bùi gϊếŧ tôi chết mất.”

“Lát nữa phải đi giành đồ cùng loại với anh ấy mới được.”

“...”

Tang Ninh đứng cạnh những người hâm mộ, lắng nghe cuộc thảo luận của họ, bày tỏ sự tán thành sâu sắc.

Cuối cùng cô cũng biết tại sao Tô Dương lại ghen tị với Bùi Tây Lâm như vậy rồi, người này có khuôn mặt, dáng người và tài năng trời cho.

Rõ ràng chỉ là một cặp kính gọng vàng rất bình thường nhưng sau khi anh đeo lại khiến người ta cảm thấy cặp kính này khác với những cặp kính khác, thậm chí người khác mang vào còn có ảo giác bản thân trở nên đẹp trai hơn.

Nếu không phải Tang Ninh không bị cận, cũng không có ý định đu idol thì có lẽ cô đã mua một cái giống của Bùi Tây Lâm rồi.

Sau khi nán lại trung tâm mua sắm một lúc, Tang Ninh rời đi trước khi sự kiện của Bùi Tây Lâm kết thúc.

Cô sợ rằng nếu đợi đến Bùi Tây Lâm kết thúc rồi quay lại khách sạn sẽ bị tắc đường ngay giờ cao điểm.

Vừa đặt chân đến khách sạn, Tang Ninh đã nhận được cuộc gọi của luật sư Từ.

“Cô Tang.” Luật sư họ Từ, tên Từ Minh Tế.

Tang Ninh đáp lại, vội hỏi: “Luật sư Từ, chuyện tôi nhờ anh đã có kết quả chưa?”

Từ Minh Tế cười, có sao nói vậy: “Tôi đã hỏi quản lý, nếu cô Tang thực sự có hứng thú với công ty quản lý này, muốn thu mua lại cũng không phải việc gì khó.”

Hai mắt Tang Ninh sáng lên, không chút do dự nói: “Vậy nhờ luật sư Từ xử lý giúp tôi, tôi muốn trở thành cổ đông lớn nhất của công ty quản lý này.”

Dứt lời, cô lại hỏi thêm một câu: “Những việc này cần bao lâu mới có thể làm xong?”

Từ Minh Tế ước lượng thời gian cho cô: “Hai tháng, chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết nhanh chóng.”

Tang Ninh đếm thời gian, cũng không lâu lắm: “Được, vậy tôi chờ tin tức tốt của anh.”

Có những lời này của Từ Minh Tế, Tang Ninh đã khá chắc chắn về những chuyện bản thân sẽ làm tiếp theo đó.

Cô nép mình vào chiếc ghế sô pha, đơn giản sắp xếp kế hoạch của mình.

Vào buổi tối, Tang Ninh còn nhận được thông tin liên lạc của Văn Khê do Giản Hủy gửi đến.

Cô ngay lập tức gửi cho Văn Khê lời mời kết bạn.

Vì đi “cửa sau”, Tang Ninh nhanh chóng liên lạc được với Văn Khê.

Cô bày tỏ rõ suy nghĩ của mình với Văn Khê, cũng không vội vàng bắt Văn Khê đồng ý với cô ngay lập tức. Cô nói với Văn Khê rằng nếu cô ấy không yên tâm, ngày mai cô sẽ trở về Lâm Thành, bọn họ có thể gặp nhau để bàn chi tiết hơn.

Văn Khê: 【Được, vậy chúng ta gặp mặt nói chuyện.】

Tang Ninh: 【Chúng ta hẹn tối mai được không?】

Cô muốn ký với Văn Khê sớm, để không bị người ta giành mất.

Văn Khê: 【Tôi được đó.】

Sau khi xác nhận thời gian và địa điểm gặp mặt, tảng đá lớn trong lòng Tang Ninh cuối cùng cũng hạ xuống.

Chỉ cần Văn Khê đồng ý gặp mặt, cô có tự tin sẽ thuyết phục được cô ấy làm quản lý của mình.

-

Mặt khác, hoạt động thương vụ đã kết thúc.

Bùi Tây Lâm rời đi bằng ô tô.

Triệu Mậu quay lại nhìn anh: “Anh Lâm, vừa rồi anh Minh gọi điện cho em nói rằng đạo diễn Dương không từ bỏ, tối nay anh ta muốn mời anh ăn tối rồi nói chuyện.”

Anh Minh là Hoàng Minh, quản lý của Bùi Tây Lâm, còn đạo diễn Dương là người lên kế hoạch cho rất nhiều chương trình tạp kỹ lớn quanh năm. Anh ta có mối quan hệ khá tốt với quản lý của Bùi Tây Lâm, biết được sự nổi tiếng và sức ảnh hưởng của Bùi Tây Lâm nên luôn muốn mời anh tham gia ghi hình cho chương trình tạp kỹ của mình.

Tuy nhiên, Bùi Tây Lâm hoàn toàn không có chút hứng thú nào với các chương trình tạp kỹ nên đã từ chối anh ta hết lần này đến lần khác.

Lần này, đúng lúc nhóm của đạo diễn Dương đang ghi hình ở Vũ Thành.

Biết rằng Bùi Tây Lâm đến làm việc ở đây, anh ta đã liên lạc lại với Hoàng Minh, cố gắng thuyết phục anh đến tham gia.

Cho dù Bùi Tây Lâm chỉ quay nửa tập, anh ta cũng đã cảm ơn trời đất rồi.

Nghe vậy, Bùi Tây Lâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi không hề mở ra, trầm giọng nói: “Không đi.”

Triệu Mậu: “... Anh thật sự hoàn toàn không nể mặt anh ta sao?” Cậu ấy lẩm bẩm: “Trợ lý của đạo diễn Dương nói với em bữa ăn tối nay có rất nhiều người trong giới, có nghệ sĩ, có cả các nhà tài trợ.”

Mặc dù Bùi Tây Lâm không cần lấy lòng ai hay chủ động làm quen với ai, nhưng quen thêm vài người bạn cũng tốt.

Bùi Tây Lâm không trả lời.

Triệu Mậu vừa định im lặng, đột nhiên nghĩ tới hình như ngày hôm qua anh có chút hứng thú với Tô Dương, liền vội vàng nói: “Hình như Tô Dương cũng đến, hôm nay anh ta tham gia buổi ghi hình chương trình tạp kỹ của đạo diễn Dương.”

Dứt lời, trong xe im lặng một hồi lâu.

Triệu Mậu xấu hổ, sờ mũi từ bỏ: “Em sẽ liên lạc với trợ lý đạo diễn Dương.”

Bùi Tây Lâm: “Ừm.”

Anh không hề có ý định ghi hình chương trình tạp kỹ.

Chẳng qua khi nghe thấy cái tên Tô Dương, trong đầu Bùi Tây Lâm lại vô tình xuất hiện vài câu nói mà vài giờ trước anh đã nghe được.

Nghĩ đến đây, anh đưa tay xoa mi tâm, khẽ mỉm cười.



Sau khi Tô Dương ghi hình xong chương trình giải trí, trợ lý đạo diễn nói đã chuẩn bị bữa tối, mọi người cùng nhau ăn một bữa.

Ở trong giới, tiệc tối là cơ hội tốt nhất để gặp gỡ mọi người, cũng có thể dễ dàng nắm bắt cơ hội. Vì vậy anh ta ngay lập tức xin lỗi Tang Ninh, nói rằng lúc này anh ta không thể từ chối đạo diễn, sợ làm mất lòng người khác.

Anh ta an ủi Tang Ninh bữa tối sẽ ăn ít lại, đêm về sẽ ăn khuya với cô.

Nhìn thấy tin nhắn của Tô Dương, Tang Ninh bĩu môi trả lời: 【Không cần đâu. Hôm nay em đi mua sắm cả buổi chiều nên có hơi mệt, anh ăn cơm xong thì mau nghỉ ngơi đi, lát nữa em cũng đi ngủ rồi.】

Tô Dương: 【Được, được, được, vậy em nghỉ ngơi sớm đi nhé, có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho anh và trợ lý.】

Tang Ninh: 【Được.】

Tô Dương không gửi tin nhắn cho Tang Ninh nữa, Tang Ninh cũng không quấy rầy anh ta nữa.

Cô thật muốn giày vò Tô Dương thêm một đêm nữa nhưng hôm nay cô không có tinh thần. Cộng với chuyện của luật sư Từ và Văn Khê, Tang Ninh quyết định sẽ mở lòng thương xót, để anh ta thư giãn một đêm.

Tra tấn Tô Dương là kế hoạch lâu dài, cô không việc gì phải vội.